Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:11:27
Lượt xem: 0
Tôi ngồi trên xe, cởi mắt kính và nón rồi khoác nhanh chiếc áo khoác, kéo khóa cho kín cổ rồi mở cửa bước ra đứng bên đường đứng đợi ba lái xe nhích lại chỗ trống bên kia để đậu xe.
Đến khi ba quay lại trên tay khệ nệ nào là bánh và kẹo tôi ngạc nhiên vô cùng, chạy nhanh đến phụ ba đem vô chùa,nghe ba bảo ba chuẩn bị bánh kẹo gửi cho mấy em nhỏ trong chùa lúc này tôi mới thật sự cảm thấy phục ba, ông là người luôn luôn chu đáo và có tấm lòng rất cao cả, có lẽ quãng đường đời sau này tôi phải học hỏi cách sống của ba mới được.
Lúc gặp lại sư thầy, thầy nhận ra tôi ngay,mắt thầy đỏ hoe, còn tôi đã không kiềm được dòng lệ muốn nhào đến ôm lấy thầy để tỏ lòng nhớ mong và bày tỏ niềm biết ơn đối với thầy nhưng do giới luật trong chùa tôi chỉ dám đứng cạnh cúi đầu trước thầy hỏi thăm tình hình sức khỏe của thầy và mọi người trong chùa sau đó cùng ba mình thắp hương nơi chánh điện rồi tôi đi ra hợp mặt cùng với mấy huynh đệ rồi đem quà bánh đi phát cho mấy em nhỏ hơn,ở bên trong để ba cúng dường và cùng sư thầy đàm đạo.
Cuối ngày vì ba còn bận việc nơi công ty nên ba về trước, ba có hỏi tôi theo về không nhưng tôi xin phép sư thầy và ba cho tôi ở lại vài hôm rồi về,thầy đồng ý và ba gật đầu căn dặn tôi mấy điều sau đó ba liền lên xe quay về Sài Gòn.
Tiễn ba đi khuất, tôi quay vào chùa đi dạo một vòng xung quanh, đứng trước tượng Quán Thế âm Bồ Tát tôi chắp tay đứng trang nghiêm nhắm mắt lại thầm nguyện trong tâm mình những điều tốt đẹp cho người thân và tất cả mọi người .Giữa hồ nước trong xanh, cảnh chùa cứ như một bông sen ngàn cánh quý giá đang vươn lên dưới ánh mặt trời ,một vẻ đẹp duyên dáng phảng phất nét thanh tịnh của chốn linh thiêng,thật khiến người ta mê hoặc!lòng tôi lại lắng xuống,từ từ mở mắt ra,cảm nhận trần đời này chẳng cần danh lợi giàu sang, chỉ cần mạnh khoẻ, bình an qua ngày với tôi vậy là đủ rồi.
Dạo một vòng xong tôi xuống bếp phụ mọi người làm cơm chiều,rồi xoay qua đút cơm cho mấy em nhỏ mồ côi,sau đó buổi tối ngồi nghe giảng kinh phật, sau những ngày tháng bon chen bên ngoài tôi mới cảm nhận giá trị của cuộc sống không phải nằm ở sự giàu sang mà giá trị nằm ở trong tâm mình, chỉ có nơi nào tâm mình thanh tịnh, không ganh đua hơn thua với đời thì cuộc sống mình mới có giá trị và bản thân mình những áp lực trong cuộc sống mới được nhẹ nhàng hơn…
Ở chùa được ba ngày,sang đến ngày thứ tư thì chú Mỹ có gọi cho tôi một cuộc. Đang quét sân chùa nghe chuông điện thoại vang lên, tôi ngừng tay lại, rút điện thoại ra thấy số chú Mỹ , cảm nhận có gì đó không ổn nên tôi liền bắt máy rồi lên tiếng hỏi
"Con nghe nè chú? Ở nhà có chuyện gì hả chú?
Chú Mỹ lên tiếng
" Ở nhà khỏe hết. Con ở đó sao rồi bao giờ thì vẻ hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-36.html.]
"Dạ con ổn, ở đây bình yên lắm chú, con cũng chuẩn bị 1,2 hôm nữa sẽ về chú ạ!
" Ừ ...mà...có việc này không biết chú có nên nói con nghe hay không?
Tôi im lặng cau mày khi nghe tiếng thở dài từ bên kia. Cảm nhận chú Mỹ đang lưỡng lự định nói gì với tôi nhưng chưa nói được nên tôi liền tra hỏi chú
"Chuyện gì chú nói đi.
Chú Mỹ ậm ờ
" Ờ thì lúc sáng thằng Đức có ghé qua nhà, nó hỏi chú con có ở nhà không? Rồi nó gửi cho chú một phong bì tiền bảo chú đưa dùm con nhắn con là nó trả lại tiền con cho nó mượn. Mà cái thằng dạo này thấy nó bê bối con. Nghe giọng nói nó say lắm?
Nghe nhắc đến Đức tôi có chút đau lòng nên liền đáp lại
"Rồi anh ấy về rồi hả chú?
Chú Mỹ tự nhiên đáp lời.
" Ừ ! Chú nói con lên chùa Từ Quang Tự chơi mấy hôm rồi không có ở nhà, nó nghe xong liền chào chú rồi quay xe đi luôn rồi...