Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 610: Tranh lực (Phần 3)
Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:07:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc đến chuyện , sắc mặt Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu lập tức sa sầm, khe khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Còn do cái tên Vương thừa tướng chặn ngang gây sự, cản trở khắp nơi.
Bằng , việc sớm định xong .”
Trịnh Trân chút biểu lộ cảm xúc, liền thuận miệng tiếp lời:
“Hoàng thượng , Nam Dương quận chúa dâng tấu, thỉnh phong hầu cho Thôi Độ.
Phong thưởng thực sự quá sức kinh , xưa nay từng .
Thôi Độ vẫn trưởng thành, nếu sớm phong hầu, lập thêm công lớn, chẳng lẽ phong Quốc công ?”
“Vương thừa tướng ngăn cản chuyện , cũng là vì tư tâm.”
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu bao năm nay nhận ít lễ vật từ Nam Dương quận, bên cạnh Triệu công công ngày đêm thì thầm bên tai, lòng sớm nghiêng hẳn về phía Giang Thiệu Hoa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe , bà cất giọng:
“Thiệu Hoa sớm thư giải thích rõ ràng với ai gia, chuyện chỉ là ngoại lệ duy nhất, tuyệt đối tái diễn.”
Trịnh Trân kiên nhẫn khuyên giải:
“Chuyện dây dưa lâu như , cũng nên một kết luận.
Bên lui một bước, mới ép Vương thừa tướng cũng nhượng bộ.
Cô tổ mẫu, chi bằng cùng hoàng thượng thương nghị nữa.”
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu lúc mới miễn cưỡng gật đầu.
Tối hôm , Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu cố ý mời hoàng thượng đến Cảnh Dương cung dùng bữa tối.
Thái Hòa Đế tuổi còn trẻ, gánh vác trọng trách giang sơn xã tắc, mỗi ngày đều bận rộn với trăm công nghìn việc.
Điều phiền lòng nhất chính là, ngay cả đại sự triều đình, bản hoàng đế cũng quyền quyết định cuối cùng, chuyện đều cân nhắc giữa các phe phái, ngừng kiềm chế sự đối đầu giữa hai đảng lớn, mệt mỏi vô cùng.
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu thương cháu, vội nhắc chuyện triều chính, mà thở dài :
“Ngồi ngai vàng , thực chẳng dễ dàng.
Nhìn bộ dạng hốc hác tiều tụy của con, ai gia thật sự xót xa.”
Thái Hòa Đế thầm nghĩ: Nếu thật sự xót , thì hãy bớt can thiệp chuyện triều đình .
Đại sự nhỏ nhặt gì cũng nhúng tay, khiến ngay cả thở cũng khó.
Tuy , những lời chỉ dám giữ trong lòng, tuyệt dám miệng.
Hoàng đế cố nở nụ :
“Có hoàng tổ mẫu thương yêu che chở, tôn nhi mới cảm thấy vững .”
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu lòng, vui vẻ:
“Ai gia là tổ mẫu ruột thịt của con, đương nhiên hết lòng vì con.
Triều thần ai tận tâm vì nước, ai gia đều ghi nhận.
Như An Quốc Công và Kỷ Thượng thư, đều là bề trung thành đáng tin cậy.
Còn bọn Vương thừa tướng, Trương Thượng thư, Đái Thượng thư, Chu Thượng thư, tuy năng lực kém, nhưng tạp niệm quá nhiều, lúc nào cũng kết đảng tranh quyền, thật đáng ghét.”
Vẫn là chiêu bài cũ, mặt hoàng thượng tiếc lời bôi nhọ phe cánh của Vương thừa tướng.
Cách lẽ mới, nhưng hiệu quả.
Người cận ngày ngày bên tai nhắc mãi những chuyện , ai lâu cũng ít nhiều ảnh hưởng.
Quả nhiên, Thái Hòa Đế tuổi còn trẻ, vốn nhiều bất mãn với thế lực mạnh mẽ của Vương thừa tướng, liền khẽ :
“Dịch bệnh ở Bình Châu, loạn quân Bình Châu c.h.ế.t quá nửa, gần như tan rã.
Đây xem như trời cao giáng xuống thiên phạt, trong lòng trẫm cũng thở phào.
, Bình Châu vẫn còn hơn hai mươi vạn bách tính, chẳng lẽ mặc kệ bọn họ?”
“Vương thừa tướng chịu phái cứu, mà phần lớn triều thần cũng hùa theo.
Trẫm thực sự thế nào.”
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu cùng quan điểm với Vương thừa tướng:
“Bình Châu giờ thành sào huyệt của loạn quân.
Đừng thấy loạn quân c.h.ế.t nhiều mà tưởng yên , một khi sống sót qua đại dịch, chẳng mấy chốc chúng sẽ tụ quân nữa.
Giờ mà mềm lòng, e sẽ rước họa .”
“Dịch bệnh là thiên tai, mỗi bộc phát đều c.h.ế.t vô .
Phong tỏa Bình Châu, để dịch bệnh lan ngoài, như là đủ .”
“Hơn nữa, Thiệu Hoa phái Tôn Thái y ?
Nam Dương quận gần Bình Châu nhất, cứ để Tôn Thái y gánh vác .
Nếu chữa khỏi dịch bệnh, đó là công lớn, triều đình tất nhiên trọng thưởng.
Nếu chẳng may xảy chuyện, Tôn Thái y cả đoàn đều mất mạng, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới triều đình.”
Thái Hòa Đế im lặng đáp.
Bất giác, trong lòng hoàng đế dâng lên một tia hâm mộ với vị quận chúa nơi xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-610-tranh-luc-phan-3.html.]
Nam Dương quận tuy lớn, nhưng là giang sơn riêng của Giang Thiệu Hoa, nàng gì, chính là luật.
Muốn gì, chỉ cần hạ lệnh là xong.
Còn , ngai vàng thiên tử, chẳng khác nào con rối giật dây, ngay cả lời hành động, đều thể tự quyết định.
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu cằn nhằn mãi một hồi lâu, cuối cùng cũng kéo đề tài trở chuyện phong thưởng của Thôi Độ:
“…
Hôm nay Tử Hiến cung thỉnh an, cũng nhắc đến chuyện với ai gia.”
“Ai gia hỏi, hoàng thượng định xử lý ?”
Thái Hòa Đế thở dài bất đắc dĩ:
“Thiệu Hoa biểu nhiều dâng lương thực cứu triều đình, công lao Thôi Độ chiếm một nửa.
Nếu giống lương thực mới của , Nam Dương quận nhiều lương thực như ?
Trẫm vốn theo ý biểu , phong hầu cho Thôi Độ.
Vương thừa tướng và các đại thần nhất mực phản đối.”
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu thương tiếc thở dài:
“Thôi thì, ai gia cũng khó hoàng thượng nữa.
Hay là lui một bước, phong cho Thôi Độ tước bá.
Ai gia sẽ đích thư cho Thiệu Hoa, giải thích rõ ràng.”
“Nếu nhượng bộ đến mức , Vương thừa tướng mà còn dám lắm lời, ai gia sẽ đích tới Kim Loan điện, hỏi lý gì!”
Vài ngày , thư tay của Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng đưa tới Nam Dương quận.
Giang Thiệu Hoa xem xong, chân mày giãn , khóe môi khẽ cong, nụ nhẹ nhàng mà thảnh thơi.
Trần Cẩm Ngọc thấy quận chúa tâm trạng vui vẻ, cũng tươi theo:
“Bên kinh thành tin gì ?”
Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu:
“Coi như .
rốt cuộc thành , vẫn nhẫn nại chờ thêm chút nữa.”
Quan trường và thương trường, vốn chẳng khác là mấy.
Đưa giá trời, để khi hạ giá vẫn ý.
Tấu chương nàng dâng lên xin phong hầu cho Thôi Độ, kỳ thực trong lòng nàng, phong tước bá là mục tiêu thực sự.
Giờ xem , mong thành .
Giang Thiệu Hoa lập tức sai mời Trần Trường sử và Phùng Trường sử tới, đem thư của Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu cho hai vị xem.
Trần Trường sử vuốt râu mỉm hài lòng:
“Chuyện như , cần báo cho Thôi công tử một tiếng ?”
Giang Thiệu Hoa đáp:
“Không vội.
Đợi chỉ dụ phong thưởng chính thức của triều đình tới, cũng muộn.
Tránh giữa đường sinh biến.”
Phùng Trường sử thực tế hơn nhiều, lập tức hỏi:
“Vậy quân lương dâng cho triều đình, nên chuẩn ngay từ bây giờ?”
“Không cần gấp.”
Giang Thiệu Hoa nhàn nhạt :
“Lương thực của Nam Dương quận, gió thổi mà .
Đợi chỉ dụ phong thưởng tới, tiên đưa một nửa.
Nửa còn , để sang năm mới gửi.”
Phùng Trường sử xong, thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúi nhận lệnh.
Cứ thế, thêm nửa tháng trôi qua, cuối cùng kinh thành cũng động tĩnh.
Thái Hòa Đế đặc phái một vị khâm sai mang thánh chỉ tới Nam Dương quận, ban phong thưởng.
Lúc là giữa tháng Chạp, khâm sai đến Nam Dương vặn dịp cuối năm.
Mười bốn huyện lệnh thuộc Nam Dương quận đều tranh thủ dẫn đầu quan viên địa phương tới tham dự đại lễ phong thưởng long trọng .
Cả vương phủ vì mà bận rộn ngơi tay.
Thôi Độ bấy lâu nay ở ngoài trang trại trông coi ruộng giống, giờ cũng đám Thôi Bình đốc thúc, buộc về vương phủ.
Về tới phủ, việc đầu tiên tất nhiên là tới bái kiến quận chúa, cảm tạ ân điển nâng đỡ.
Dưới ánh mắt đầy hàm ý của bộ quan viên trong phủ, Thôi Độ cúi hành lễ, mặt mày tràn đầy cảm kích:
“Thôi Độ vô cùng cảm tạ quận chúa đại ân.”