Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 463: Hỗn Loạn

Cập nhật lúc: 2025-09-26 22:05:25
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khởi bẩm Hoàng thượng,”

Cát công công rón rén tiến Chiêu Hòa điện, cúi đầu bẩm báo: “Trịnh thượng thư và Trịnh Xá nhân đang quỳ ngoài điện, xin cầu kiến.”

“Không gặp.”

Thái Hòa đế sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh lùng phun mấy chữ: “Trẫm hôm nay, ai cũng gặp.”

Cát công công lặng lẽ lui .

Thái Hòa đế từ nhỏ dạy dỗ nghiêm khắc, bất kể lúc nào cũng giữ gìn uy nghi và thể diện hoàng gia.

lúc , ngay cả sức để cho dáng Hoàng đế, cũng chẳng còn.

Hắn gần như nửa nửa long ỷ, đầu tựa lưng ghế, ánh mắt trống rỗng vô thần.

Thật mệt mỏi!

Thật nực !

Từ lúc Tả đại tướng quân đàn hặc áp giải về kinh, chuyện cứ nối tiếp kéo đến, hết lớp lớp khác.

Đằng từng biến cố, hiểu ẩn ý là gì?

Nhà họ Trịnh nhịn nổi, tay với nhà họ Vương.

Vương thừa tướng đòn phản kích, hiển nhiên cao tay hơn hẳn.

Giờ đây, Tả đại tướng quân cách chức bãi quan.

Vương Dịch giam tại đại lao Hình bộ, chờ ngày xét hỏi luận tội.

Trong cung c.h.ế.t mấy thái giám, khiến Trịnh Thái hoàng thái hậu và Lý Thái hậu nước lửa dung, hai nhà Trịnh – Lý xé rách cả mặt mũi.

An Quốc công thì thuộc hạ phản bội, giữa đại điện đàn hặc thẳng mặt.

Nghĩ thôi cũng , chỉ lát nữa thôi, Trịnh Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ tìm tới.

“Phụ hoàng, giờ con mới hiểu, thì năm xưa nhu nhược bất tài, mà là bất đắc dĩ.”

Thái Hòa đế lẩm bẩm tự : “Con lên long ỷ mới , thì chiếc ghế lên mùi vị như .”

Khi còn Thái tử, từng oán trách phụ hoàng quá mềm yếu, sự đều theo Vương thừa tướng, còn để Hoàng tổ mẫu dắt mũi.

Nào ngờ giờ đến lượt đăng cơ, mới thấu triệt cái gọi là quản trị hoàng cung, chấp chưởng triều chính khó khăn đến nhường nào.

Ai nấy đều toan tính riêng, ai nấy cũng đều phe cánh.

Quan hệ chằng chịt rối ren, chỉ sơ sẩy một chút là vây hãm giữa tầng tầng lừa lọc.

Đến cả bên gối, kề cận bên , cũng khó lòng tin trọn.

Ngồi long ỷ, sinh định sẵn là kẻ cô độc.

Bởi vì, càng gần , càng chi phối , mượn tay để thao túng quyền lực, nhúng tay chính sự.

Thật sự quá mệt mỏi!

Thái Hòa đế nhắm mắt , thở dài một , đầu óc trống rỗng mờ mịt.

Không bao lâu , Cát công công bẩm báo:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương giá lâm.”

“Truyền với mẫu hậu, trẫm yên tĩnh một .”

Thái Hòa đế mở mắt, giọng khàn khàn, mỏi mệt buông một câu.

Lý Thái hậu thương con, dù nóng lòng rõ tình hình cũng chẳng còn cách nào, đành lặng lẽ lui về.

Trịnh Thái hoàng thái hậu thì dễ dàng như .

Cát công công chẳng dám ngăn cản, cũng ngăn nổi, chỉ kịp chạy vội điện báo :

“Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu giá lâm.”

Thái Hòa đế vẫn mở mắt: “Trẫm , lui xuống .”

Cát công công bộ dáng hoàng đế thế , trong lòng cũng bùi ngùi khó tả.

Thần tử khi dễ Thiên tử tuổi trẻ, đây thành chuyện thường thấy.

đến cả Thái hoàng thái hậu, tuy là tổ mẫu ruột thịt, thực lòng thương yêu Hoàng thượng, nhưng dụng tâm nắm trọn đại quyền trong tay cũng là sự thật.

Trịnh Thái hoàng thái hậu sắc mặt giận dữ xông , cơn thịnh nộ hừng hực mặt, nhưng khi thấy Thái Hòa đế sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, cơn giận vơi quá nửa.

“Tụng nhi, con ?”

Trịnh Thái hoàng thái hậu lòng nóng như lửa đốt, buột miệng gọi tục danh của Hoàng thượng, nhanh chóng tiến lên, vươn tay sờ trán .

Thái Hòa đế yếu ớt mở mắt, nở nụ khổ: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi thật sự quá vô dụng.

Triều cương rối loạn tới mức , tôn nhi chẳng thể gì, chỉ để mặc thần tử dắt mũi.”

“Đáng tiếc, tôn nhi chỉ một đứa ngốc nghếch.

Giá mà một vị thông minh tài cán, tôn nhi thật lòng nhường ngôi.”

Trịnh Thái hoàng thái hậu giật biến sắc: “Nói linh tinh gì đó!

Ngôi báu truyền thừa, trọng đại thế nào, thể tùy tiện miệng!”

Thái Hòa đế im lặng hồi lâu, chậm rãi : “Tôn nhi bừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-463-hon-loan.html.]

Hai năm qua, tôn nhi tự nhận cần cù chính sự, long ỷ ngày ngày lo nghĩ quốc sự.

tôn nhi càng , triều cương càng loạn.”

“Phương Bắc thiên tai liên miên, chiến loạn dứt.

Phương Nam giàu , thế gia đại tộc chiếm giữ.

Tôn nhi Hoàng đế, mà ngay cả một Kinh thành nhỏ bé cũng chẳng nắm chắc.

Đám triều thần , ngoài mặt cung kính, trong lòng chẳng ai xem tôn nhi gì.”

“Thời phụ hoàng còn tại thế, ít nhất cũng giữ bề ngoài yên .

Còn hiện tại, ngay cả lớp mặt nạ cũng xé toạc.

Triều thần chia bè kéo cánh, mặt công kích .

Biên quan đại tướng , Thứ sử một châu đàn hặc, hậu cung gió tanh mưa máu, Binh bộ thượng thư thì tố tham ô.”

“Tôn nhi thật sự , mới thể khiến triều cương yên , quốc thái dân an.

Tôn nhi vốn một vị minh quân, mà giờ đây, chỉ thể trơ mắt giang sơn Đại Lương ngày một hỗn loạn.”

Giọng Thái Hòa đế mỗi lúc một khàn, đôi mắt dần đỏ hoe.

Trịnh Thái hoàng thái hậu xong, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Ban đầu bà đến đây là để cầu xin cho An Quốc công, nhưng giờ hoàng tôn những lời , một chữ bà cũng thốt nổi.

Trước mắt, quan trọng nhất là xoa dịu và trấn an Thái Hòa đế.

“Thiên tai chiến họa, thể trách con .

Đây là trời già bất công, giáng tai ương xuống lê dân bách tính Đại Lương.”

Trịnh Thái hoàng thái hậu giơ tay ôm lấy Thái Hòa đế, nhẹ giọng an ủi: “Còn về triều cương, nơi đó vốn từng bình yên.

Đám thần tử tranh tới tranh lui, chung quy vẫn là tranh giành thánh tâm và sự tín nhiệm của con.”

“Con trọng dụng ai, cứ trọng dụng .

Con dùng ai, cứ dùng .

Ai phạm sai lầm, cứ nghiêm khắc trách phạt.

Làm hoàng đế, chẳng cần quá giỏi trị quốc, chỉ cần , dùng là đủ.”

Nghe thì dễ dàng, nhưng lòng sâu tựa đáy biển, gương mặt ai cũng mang mấy tầng mặt nạ, thể thấu?

Con dùng , bên cạnh tiên đáng tin .

Thái Hòa đế im lặng thật lâu.

Mãi mới mở miệng: “Ý của Hoàng tổ mẫu, tôn nhi đều hiểu.

.

Trẫm xử phạt Tả Phong, sắp thẩm vấn Vương Dịch, thì thể dễ dàng tha cho An Quốc công.”

Trịnh Thái hoàng thái hậu nhíu chặt mày: “Sao thể đánh đồng thế ?

Tả Phong và Vương Dịch chỉ là thần tử, An Quốc công là cháu ruột của ai gia, là biểu thúc của con, là trong nhà…”

“An Quốc công mang họ Trịnh, là Trịnh gia.”

Thái Hòa đế bất ngờ cắt ngang: “Trẫm mang họ Giang, nhà của trẫm, chỉ Giang thị tông tộc.”

Trịnh Thái hoàng thái hậu nghẹn lời, ánh mắt lóe lên lửa giận.

Thái Hòa đế ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bà: “Tổ mẫu gả hoàng gia mấy chục năm, dù phụ hoàng sớm băng hà, nhưng vẫn còn hai tôn tử, một tôn nữ.

Sau , tôn nhi tất nhiên sẽ phụng dưỡng, hiếu kính tổ mẫu.

, nhà họ Trịnh cũng chỉ là ngoại thích, tổ mẫu vẫn nên giữ chút cảnh giác, chớ để ngoài lợi dụng.”

Lời dứt, ngọn lửa giận trong lòng Trịnh Thái hoàng thái hậu bùng lên thể kiềm chế:

“Hoàng thượng xem ai gia là kẻ hồ đồ ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phân biệt trong ngoài?

Ai gia dùng phụ tử nhà họ Trịnh việc, là vì Hoàng thượng gánh vác một phần.

Chẳng lẽ ai gia cam tâm tình nguyện con d.a.o trong tay phụ tử bọn họ?”

“Còn nữa, Giang Ngự sử chính là của Vương thừa tướng.

Cả Hồng Thị lang, từ lúc nào cũng Vương thừa tướng thu phục, cấu kết với Giang Ngự sử, cùng dâng sớ đàn hặc An Quốc công.

Hoàng thượng nếu thực sự nghiêm phạt An Quốc công, chẳng trúng đúng ý của Vương thừa tướng ?”

Thái Hòa đế chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hai bên thái dương giật thình thịch.

Thái Hòa đế định lên tiếng, mắt bỗng tối sầm, thể nghiêng ngả đổ gục xuống long ỷ.

Khoảnh khắc ngã xuống, bên tai chỉ còn tiếng thét hoảng loạn: “Mau!

Mau truyền ngự y!

Cứu giá!

Cứu Hoàng thượng!”

 

Loading...