Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 452: Chuẩn bị (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-09-25 22:05:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thiệu Hoa ở Mã Tràng tròn ba ngày.
Trong ba ngày , Mã Trường Thanh cùng Ma Ni đều theo sát bên , hầu hạ rời.
Mã Trường Thanh tới Đại Lương mười mấy năm, sớm coi là Đại Lương, nên khi kể về phong tục địa lý Nhu Nhiên, chút áp lực tâm lý, thể là gì kể nấy, chẳng giấu nửa lời.
Điểm duy nhất đáng tiếc, là rời Nhu Nhiên quá lâu, với tình hình binh lực hiện tại thì mơ hồ chẳng rõ.
Ma Ni ngược .
Hắn từng là dũng sĩ kỵ binh Nhu Nhiên, quen thuộc cách hành quân tác chiến của Nhu Nhiên.
Thế nhưng, khi Giang Thiệu Hoa hỏi tới, né tránh ậm ờ, chịu tường tận.
Hơn nữa, giọng Nhu Nhiên của Ma Ni mang nặng thổ âm bản địa, Mã Diệu Tông chỉ hiểu bảy tám phần.
May Mã Trường Thanh, giúp dịch từng câu.
Giang Thiệu Hoa đem sự bướng bỉnh cứng đầu của Ma Ni thu hết mắt, song vẫn biểu lộ gì, mãi tới khi chuẩn rời khỏi Mã Tràng, mới thản nhiên phân phó:
“Mã Xá nhân, ngoài Ma Ni , trong Mã Tràng còn những ai từng cưỡi ngựa trận, đều tìm cho bản quận chúa.
Tất cả, mang theo cùng .”
Lệnh quận chúa kỳ quái tới , Mã Diệu Tông cũng lộ nửa phần kinh ngạc, nghiêm mặt nhận lệnh.
Ma Ni , đáy mắt thoáng hiện nét dị sắc, lập tức ngẩng đầu, vặn chạm ánh mắt Giang Thiệu Hoa đang lạnh nhạt dò xét.
Trước mắt là một thiếu nữ tới mức khó tin, phận cao quý, bên cạnh còn mấy chục vệ kèm sát.
Trong đó, hai gã vệ trẻ tuổi , ánh mắt sắc bén như đao, càng đáng sợ hơn là đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi .
Cho dù khi còn đủ hai tay, cũng chỉ thể miễn cưỡng ngang tay với bọn họ.
Đáng tiếc, cơ hội tay.
Bằng , sớm liều mạng bắt giữ quận chúa, ép bọn họ thả trở về thảo nguyên …
“Ma Ni, ngươi hiểu lời bản quận chúa.”
Giang Thiệu Hoa đột nhiên cất tiếng.
Con ngươi Ma Ni co rút mạnh, tay trái theo bản năng siết chặt thành quyền.
Giang Thiệu Hoa lướt qua bàn tay , giọng hờ hững:
“Ngươi ở Mã Tràng hơn một năm, dù chịu mở miệng học tiếng Hán, cũng đến nỗi câu nào cũng chẳng hiểu.
Giả câm giả điếc, chẳng qua là khác buông lỏng cảnh giác, để tiện bề chờ cơ hội bỏ trốn, ?”
Ma Ni cắn môi im lặng, nắm tay càng thêm căng cứng, chân trái chùng xuống, chân căng thẳng.
Đó là tư thế chuẩn tấn công bất cứ lúc nào.
Mã Trường Thanh giận dữ rút roi ngựa, định quất cho một trận trò.
Giang Thiệu Hoa thản nhiên phất tay: “Lui .”
Mã Trường Thanh ngập ngừng giây lát, nghĩ tới mấy chục vệ tinh nhuệ bên quận chúa, hẳn đến nỗi chịu thiệt, lúc mới buông roi, kính cẩn lui qua một bên.
Tống Uyên ánh mắt lạnh băng:
“Quận chúa, kẻ tuyệt đối hạng lương thiện, thuộc hạ xin lĩnh mệnh tay dạy dỗ một trận.”
“Không cần, bản quận chúa tự tay.”
Giang Thiệu Hoa nhếch nhẹ khóe môi.
Tống Uyên quá hiểu bản lĩnh của quận chúa, thêm lời nào, lặng lẽ lui mấy bước.
Tần Hổ, Mạnh Tam Bảo cùng chúng vệ đều đồng loạt lùi xuống.
Ma Ni thực hiểu một chút tiếng Hán, dù rõ, chỉ trận thế , cũng đủ hiểu hết.
Hắn nhẹ nhàng thở , đồng thời đáy mắt ánh lên tia tàn bạo.
Con nha đầu , quả thực trời cao đất dày.
Tưởng mất tay là vô dụng ?
Hôm nay sẽ cho ả mở mắt, thế nào mới là dũng sĩ Nhu Nhiên chân chính!
Dù đó chết, cũng chẳng đáng tiếc.
Với bộ dạng , sống c.h.ế.t gì khác ?
Ánh mắt Ma Ni bỗng chốc hung hãn, chân trái đạp mạnh xuống đất, chân mượn lực lao vút , như một cơn cuồng phong, như con sói đói xông tới.
Quyền trái cứng như sắt thép, dùng lực nện xuống, tựa như thấy cảnh quận chúa đập nát mặt mày, lòng dâng lên khoái ý tàn nhẫn.
Đáng tiếc, cảnh tượng mong chờ, hề xuất hiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nắm đ.ấ.m còn tới nơi, chặn giữa trung.
Cánh tay mảnh mai trắng muốt , đối đầu trực tiếp với quyền trái của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-452-chuan-bi-phan-2.html.]
Một luồng lực mạnh mẽ thể chống đỡ, từ tay truyền .
Quyền trái đau nhói, cánh tay tê dại như gãy lìa.
Cả từ thế lao tới chuyển thành b.ắ.n ngược về , bay vọt lên rơi phịch xuống nền cỏ.
Phụt!
Ma Ni phun một búng m.á.u tươi, trời đất mắt cuồng đảo lộn.
Mã Trường Thanh hai mắt trợn tròn, hết vẻ mặt nhàn nhã của quận chúa, Ma Ni phun m.á.u sóng soài đất, sống c.h.ế.t rõ.
Chuyện … rốt cuộc là ?
“Thần lực của quận chúa càng lúc càng kinh .”
Tần Hổ thấp giọng với Mạnh Tam Bảo:
“Cái tên Ma Ni , sức vóc cũng tầm thường, mà chịu nổi một quyền của quận chúa.”
Mạnh Tam Bảo gật gù đồng cảm: “Còn ?
Quận chúa ngày càng lợi hại, chúng vệ, chẳng khác nào bày biện cho đủ đội hình.”
Giang Thiệu Hoa ung dung bước đến bên cạnh Ma Ni, giọng lạnh nhạt: “Đứng dậy!
Đánh tiếp!”
Chỉ mấy chữ đơn giản, Ma Ni hiểu trọn vẹn.
Phần kiêu ngạo cuối cùng còn sót của một dũng sĩ Nhu Nhiên, chống đỡ nghiến răng chống tay từ đất chậm rãi bò dậy.
Tay trái run lẩy bẩy, hai chân cũng ngừng phát run.
vẫn thẳng, miệng phát tiếng gầm gừ như sói hoang, nữa xông lên.
Giang Thiệu Hoa tay nhanh như chớp, một quyền đánh bay Ma Ni.
Ma Ni nặng nề ngã xuống đất.
“Lại đây!”
Giọng êm ái trong trẻo, giờ chẳng khác nào ác quỷ thúc hồn.
Mặt Ma Ni trắng bệch, cắn răng rút tàn lực cuối cùng, kiêu hãnh cố chấp khiến gắng gượng nữa bò dậy.
…
Nửa ngày , Mã Diệu Tông dẫn theo bảy gã mã nô khác tới nơi, trông thấy cảnh tượng mắt liền sững sờ tại chỗ.
Ma Ni mặt mày méo mó, n.g.ự.c nhuộm đỏ m.á.u tươi, thẳng cẳng nền đất, rõ sống chết.
“Quận chúa!”
Sắc mặt Mã Diệu Tông biến đổi, sải bước lao tới: “Ma Ni to gan dám hành thích quận chúa, vi thần lập tức mang xử tử!”
Giang Thiệu Hoa khoát tay: “Là bản quận chúa bảo tay.
Giữ mạng , còn chỗ cần dùng.”
Nói đoạn, ánh mắt lướt qua bảy gã mã nô mới tới: “Trong Mã Tràng, chỉ bấy nhiêu mã nô Nhu Nhiên thôi ?”
Mã Diệu Tông trấn tĩnh , khẽ giọng đáp:
“Quan ngoại nhiều tộc du mục, trong đó Nhu Nhiên cường thịnh nhất, cũng hung tàn nhất.
Mã gia mỗi năm ngoài mua giống ngựa, thông thương chủ yếu với Cao Xa tộc và Khố Mạc Hề tộc, ít khi giao dịch với Nhu Nhiên.
Cho nên, trong Mã Tràng, mã nô Nhu Nhiên cực ít.
Loại trừ phụ nữ trẻ nhỏ cùng già, trai tráng khỏe mạnh chỉ còn mấy .”
Phàm là nam nhân Nhu Nhiên, ai ai cũng cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đều thể coi là kỵ binh Nhu Nhiên.
Có điều, rơi cảnh bán mã nô, phần lớn đều là tù binh bại trận.
Người thì mù mắt trái, kẻ thì cụt tai, còn kẻ giống như Ma Ni, cụt cả cánh tay.
Thê thảm nhất là một lột mất nửa gương mặt, dung mạo hết sức kinh khủng.
Giang Thiệu Hoa gật đầu, thản nhiên : “Cả tám bọn họ, bản quận chúa sẽ mang theo hết.
Ngươi về bẩm với tổ phụ một tiếng.”
Mã Diệu Tông lập tức cúi đầu đáp: “Việc nhỏ , cần phiền tới tổ phụ.
Vi thần tự chủ là .”
Nghĩ một lát, thấp giọng đề nghị: “Quận chúa, là đưa luôn Mã Trường Thanh theo .
Hắn trung thành với Mã gia cần , hiểu đám mã nô , theo, đám mã nô cũng dễ quản lý hơn.”
Giang Thiệu Hoa nhếch môi nhạt:
“Không cần, bản quận chúa chính là sự hoang dã thuần phục của bọn chúng.”