Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 449: Phòng bị (Phần 1)

Cập nhật lúc: 2025-09-25 22:04:57
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Thiệu Hoa ở huyện Lệ tuần tra mấy ngày, đến ngày khởi hành rời , nhận tin tức mới nhất từ kinh thành do Trần Trường sử sai gửi tới.

Phạm đại tướng quân lĩnh binh Tư Châu, đồng hành còn sứ giả phụng chỉ tuyên thánh chỉ.

Vị sứ giả , ai khác chính là tiểu công gia phủ An Quốc công, tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng — Trịnh Trân.

Giang Thiệu Hoa thấy tên Trịnh Trân, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo, đáy mắt thoáng qua một tia băng giá.

Quả nhiên, chuyện phía bàn tay của Trịnh Trân đẩy sóng xô thuyền.

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

Tình nghĩa giữa nàng và Trịnh Trân, kết thúc từ kiếp .

Đời , càng thể đồng hành.

Từ từ biệt , hai hẳn ở hai bờ chiến tuyến.

Nàng xem thử, Trịnh Trân còn thể gây sóng gió lớn tới .

“Quận chúa, trạm tiếp theo chúng ?”

Giang Thiệu Hoa thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt đáp:

“Đi huyện Tỉ Dương.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chúng vệ đồng loạt lĩnh mệnh, hộ tống quận chúa giục ngựa tiến về phía .

Hiện nay, các huyện trong Nam Dương quận đều thiết lập trạm truyền tin “Thương Ưng”, cho nên khi Giang Thiệu Hoa xuất phát bao lâu, tin tức truyền tới huyện Tỉ Dương.

Mã huyện lệnh tuổi ngoài bảy mươi, lập tức hạ lệnh chuẩn đón tiếp.

Quận chúa đầu tới huyện Tỉ Dương, ở đại trạch của Mã gia.

Từ năm thứ hai trở , liền trực tiếp ở hậu viện của huyện nha.

Hai ngày , Mã huyện lệnh dẫn theo bộ nha dịch chờ ngoài cổng thành nghênh đón quận chúa.

Việc quận chúa tuần tra sớm thành lệ, đám quan viên từ đầu còn run sợ khúm núm, đến nay cũng dần quen thuộc.

Sau vài câu khách sáo, quận chúa liền chúng quan viên vây quanh như vầng trăng giữa trời , tiến huyện thành.

Trên đường hai ngày, Giang Thiệu Hoa vẫn giữ tinh thần phấn chấn.

Vừa huyện nha, nàng liền cùng Mã huyện lệnh thẳng thư phòng bàn chuyện riêng.

Trần Cẩm Ngọc và Mã Diệu Tông đều chặn ngoài cửa.

Bên trong chậm chạp , Mã Diệu Tông lòng sinh hiếu kỳ, thấp giọng hỏi: “Quận chúa cùng Mã huyện lệnh đang bàn chuyện gì?

Sao lâu như ?”

Trần Cẩm Ngọc nhẹ giọng đoán: “Dạo quận chúa vì chuyện triều đình triệu hồi Tả đại tướng quân hỏi tội mà vô cùng phiền muộn.

Tâm tình .

Có lẽ đang bàn bạc chuyện mở rộng quy mô Mã Tràng.”

Ngẫm thấy hợp lý, Mã Diệu Tông thầm gật đầu, ánh mắt vô thức dừng gương mặt thanh tú của Trần Cẩm Ngọc, mãi chịu rời.

Trần Cẩm Ngọc mặt thoáng ửng đỏ, khẽ lườm Mã Diệu Tông một cái.

Mã Diệu Tông trong lòng như rót mật, lặng lẽ thu ánh mắt.

Bên trong thư phòng, khí trầm trọng hơn xa tưởng tượng của Trần Cẩm Ngọc và Mã Diệu Tông.

Mã huyện lệnh, sống hơn bảy mươi năm, ở triều Đại Lương nơi tuổi thọ trung bình quá bốn mươi, lão thể coi là bậc kỳ nhân hiếm gặp.

Đáng tuổi , lão nên ở nhà dạy cháu trông chắt, hưởng phúc tuổi già.

Mã huyện lệnh vẫn bôn ba bận rộn, lúc thì ở Mã Tràng, lúc ở huyện nha, mấy khi nhàn nhã.

Lão vốn tự nhận từng trải thế sự, việc trong đời đều thể bình thản đối diện.

Chẳng ngờ, hôm nay chỉ vài câu của quận chúa khiến lão kinh tâm động phách, sắc mặt biến đổi liên tục.

“Bản quận chúa từ hôm nay, Mã Tràng lực nuôi ngựa, mỗi năm ít nhất xuất tràng ba nghìn con.”

Ba nghìn con?

Trước đây, Mã Tràng của huyện Tỉ Dương, mỗi năm nuôi năm trăm con nhất mã tràng của Đại Lương.

Những năm gần đây, quy mô Mã Tràng âm thầm mở rộng, lượng ngựa nuôi càng lúc càng tăng.

Năm ngoái, xuất tràng một nghìn năm trăm con.

Một con chiến mã , thể phục vụ từ năm năm đến tám năm.

Thân vệ doanh ai ai cũng ngựa, binh tinh nhuệ còn hai ngựa.

Quân Nam Dương hiện giờ cũng thiếu chiến mã.

Có thể , đây đều là công lao của Mã huyện lệnh.

Cũng vì thế, lão quận chúa coi trọng, Mã Diệu Tông cũng quận chúa ưu ái, giờ còn đang cùng Trần gia nghị .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-449-phong-bi-phan-1.html.]

Nam Dương quận giàu mạnh yên bình, binh lực hùng hậu, trong bộ Đại Lương châu quận nào sánh kịp.

Thế nhưng giờ đây, quận chúa đòi thêm ngựa… Mỗi năm ba nghìn con!

Rốt cuộc là gì?

Mã huyện lệnh kẻ tuổi trẻ bồng bột, ngược , sống càng lâu càng thận trọng nhát gan.

Sắc mặt lão đổi tới đổi lui, cắn răng thấp giọng hỏi: “Quận chúa cần nhiều chiến mã như , là dụng ý gì?”

Giang Thiệu Hoa gương mặt già nua đầy nếp nhăn mặt, chậm rãi : “Nhu Nhiên xâm phạm Đại Lương, đồ sát Bành thành.

Triều đình giờ triệu Tả đại tướng quân về chịu tội, phái Phạm đại tướng quân tiếp quản biên quân.”

“Bản quận chúa cho rằng, họa loạn sắp tới gần, khi đến vài năm, Bắc cương sẽ khói lửa liên miên.”

“Dưới tổ chim sập, trứng nào còn lành.

Lẽ , Mã huyện lệnh tất hiểu rõ, bản quận chúa cần nhiều.

Nam Dương quận phía bắc, tất chuẩn sẵn sàng ứng phó.”

Bất kể khi nào, binh lực hùng mạnh luôn là sự đảm bảo vững chắc nhất để ứng phó tình thế.

Cho nên, bản quận chúa nhất định tiếp tục mở rộng quân lực.

Binh khí, chiến mã, lương thảo — tất thảy đều chuẩn đầy đủ.

Có lẽ… quận chúa còn nuôi chí lớn, ôm mộng tưởng cao xa hơn thế.

Mã huyện lệnh trong lòng ngầm kinh hãi, ngoài miệng vội vàng đáp: “Quận chúa dạy , vi thần nhất định tận tâm tận lực.”

“Ba nghìn con.”

Giang Thiệu Hoa gằn từng tiếng: “Tận lực thôi là đủ, bản quận chúa mỗi năm ba nghìn chiến mã.”

“Mã tràng đủ đất, tiếp tục khai khẩn mở rộng.

Cỏ khô đủ, bỏ bạc mua.

Người nuôi ngựa thiếu, thì biên ngoại mua thêm mã nô.”

“Tóm , sang năm, ba nghìn con chiến mã — một con cũng thiếu.”

Vài câu ngắn gọn, tựa ngọn núi nặng trĩu, đè chặt trong lòng Mã huyện lệnh.

Quận chúa vốn ưa gì chuyện buôn bán nha hành, mà bây giờ, vì nuôi ngựa, trực tiếp đồng ý cho Mã gia quan ngoại thu mua mã nô.

Chỉ bằng điểm , đủ thấy quyết tâm cứng như sắt đá của quận chúa.

Mã huyện lệnh nào dám, cũng nào tư cách truy hỏi cặn kẽ, chỉ cúi đầu thấp giọng lĩnh mệnh.

Nói chuyện với thông minh, cần quá minh bạch.

Bằng trí tuệ lão luyện của Mã huyện lệnh, sớm muộn gì cũng sẽ tự suy đầu đuôi.

Giống như Trần huyện lệnh, khi nhận lệnh của quận chúa, chẳng chẳng rằng liền tăng mạnh quy mô đào quặng sắt, đảm bảo thành nhiệm vụ.

Còn về lương thực, với Nam Dương quận ngày nay mà , ngược là chuyện nhẹ nhàng nhất.

Không kể sản lượng lương thực mới cực cao, mấy năm qua nhờ Thôi Độ dốc lòng cải tạo giống, các loại lương thực phổ thông như lúa mạch, cao lương, đậu tương cũng đều tăng sản lượng rõ rệt.

Lương thực mỗi năm của Nam Dương quận, dư sức để dân trong quận ăn no.

Toàn bộ kho lương thái bình đều chật kín.

Thậm chí còn thể dư dả nộp thuế lương thực cho triều đình, thỉnh thoảng viện trợ chút ít cho Bình Châu.

Giống lương thực cao sản của Nam Dương, từ lâu các đại tộc thế gia tranh mua sắm.

Ngay cả bách tính bình dân cũng đổ xô tới hiệu gạo nhà họ Thang để mua giống.

Công lao , tất nhiên đều là nhờ Thôi Độ.

Còn vệ quân, Nam Dương quân, bao nhiêu tướng sĩ trung thành với nàng…

Nghĩ tới đây, nét mày Giang Thiệu Hoa dần giãn , gương mặt cuối cùng cũng lộ một nụ nhàn nhạt:

“Phải , Mã huyện lệnh mấy phen tới Trần gia cầu hôn, chẳng Trần gia đồng ý ?”

Nhắc đến hôn sự của cháu trai, Mã huyện lệnh híp mắt ha hả: “Trần Trường sử gật đầu, Trần huyện lệnh cũng đồng ý.

Chỉ chờ ít ngày nữa, vi thần sẽ đích tới cửa, chính thức nạp sính lễ.”

Giang Thiệu Hoa gật đầu: “Việc hôn sự , bản quận chúa cũng vui lòng tác thành.

Có điều, nhân đây bản quận chúa cũng rõ một việc với Mã huyện lệnh.

Chờ hôn sự định xong, Mã Xá nhân sẽ hầu cận bên bản quận chúa nữa.”

“Chức vị Điển thiện* trong vương phủ, bấy lâu vẫn bỏ trống.

Bản quận chúa dự định để Mã Xá nhân đảm nhiệm chức , sẽ trực tiếp trông coi việc bếp núc và quản lý thực phẩm cho vương phủ.

Mã huyện lệnh thấy thế nào?”

(*Điển thiện: Chức quan quản lý ngự thiện phòng, lo việc ăn uống trong phủ vương hoặc cung đình.)

 

Loading...