Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 428: Trở về

Cập nhật lúc: 2025-09-25 22:04:36
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải !

Hiện nay, Giang Thiệu Hoa lấy Nam Dương quận gốc, thế lực phủ khắp cả vùng Kinh Châu, thêm Bình Châu rơi tay, danh vọng tại các châu quận phương Bắc cũng lên cao như mặt trời giữa trưa.

Trong triều Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng chống lưng, bên ngoài Đổng Thị lang, Dương Thị lang những kẻ quyền cao chức trọng sức hô hào ủng hộ.

Thực sự dễ động .

Ánh mắt Trịnh Trân trầm xuống, sâu thấy đáy, chẳng rõ đang tính toán điều gì.

An Quốc công mơ hồ cảm thấy bất an, nữa dặn dò:

“Tử Hiến, con ngưỡng mộ quận chúa, cầu mà sinh hận.

con tuyệt đối thể để tư tình che mờ lý trí.

Nhà họ Trịnh sớm muộn gì cũng sẽ giao tay con.

Con luôn giữ đầu óc sáng suốt, chớ manh động điều hối hận cả đời.”

Trịnh Trân nhàn nhạt đáp: “Phụ yên tâm.

Con sẽ chuyện gì để bản hối hận.”

Vì từ tới nay, vốn từng hai chữ hối hận thế nào.

An Quốc công hàm ý sâu xa trong lời , buông lỏng tâm tư, :

“Bất kể , việc tranh chức Thứ sử Bình Châu, phe coi như thắng.

Vương Thừa tướng mất mặt thảm hại, chật vật gì.”

“Nói mới nhớ, gần đây con và Giang Di — thế tử Cao Lương vương — qua .

Chớ xem thường , nhà họ Giang từ xuống , kẻ nào thực sự ngu dốt cả.”

Đứa ngốc thật sự, chỉ nhị hoàng tử mà thôi.

Trịnh Trân gật đầu, gì thêm.

Mới chớp mắt đến tháng Chạp, trời mỗi ngày một lạnh hơn.

Phụ tử Tôn Thái y hơn một năm trời, cuối cùng cũng trở về Nam Dương quận.

Nhìn thấy tấm biển quen thuộc cổng Nam Dương vương phủ, Tôn Quảng Bạch kích động đến suýt : “Ra mới đó mà hơn một năm, cuối cùng cũng về .”

Tôn Thái y cũng thở dài: “Rời khỏi mới hiểu, Nam Dương quận nhường nào.”

Tôn Quảng Bạch rướn cổ bên ngoài, chợt phấn khích bám lấy tay cha: “Phụ , quận chúa đích đón chúng !”

Tôn Thái y vẫn điềm nhiên, ung dung vuốt râu: “Phụ tử chúng lập đại công, xứng đáng nhận sự hậu đãi .”

Tôn Quảng Bạch thầm nghĩ, phụ cũng cao hứng lắm chứ, còn bày đặt vẻ, chẳng thấy mệt ?

Xe ngựa dừng , Tôn Quảng Bạch nhảy xuống , cung kính đỡ Tôn Thái y xuống.

Hai cha con chỉnh trang y phục, bước nhanh về phía , hướng quận chúa hành lễ.

“Miễn lễ.”

Giang Thiệu Hoa tươi , tự tay nâng đỡ, giọng hòa nhã dịu dàng:

“Tôn Thái y một chuyến Bình Châu, cứu cả Bình Châu khỏi đại dịch, lập đại công.

Triều đình ban thưởng, tấn thăng hai cấp cho Tôn Thái y, Tôn Quảng Bạch cũng thăng hai cấp.

Bản quận chúa cũng sẽ hậu thưởng.”

“Tôn Thái y gì, cứ việc thẳng.”

Tôn Thái y phong phạm thần y, vẻ mặt khiêm tốn: “Thần chỉ việc trong phận sự, dám nhận lời khen quá lời của quận chúa.”

Tôn Quảng Bạch thẳng thắn hơn nhiều: “Quận chúa, phụ biên soạn một bộ y thư.

Tâm nguyện lớn nhất chính là in ấn, phổ biến y thư khắp thiên hạ.”

Tôn Thái y ham vàng bạc, đối với thăng quan cũng hờ hững.

Điều ông thực sự mong mỏi chính là thanh danh Thần y lưu truyền thiên cổ.

In sách thực khó, khó là để y thư lan tỏa đến từng ngóc ngách Đại Lương.

Chỉ dựa sức của Tôn Thái y, cùng lắm là cầm hết gia tài in sách.

sách thực sự khắp các châu quận, thì dựa ảnh hưởng và uy tín của quận chúa.

Giang Thiệu Hoa mỉm : “Được!

Bản quận chúa đảm bảo giúp Tôn Thái y thành tâm nguyện.”

Một lời quận chúa , nặng tựa ngàn vàng.

Tôn Thái y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi cảm tạ ân điển.

Cả đoàn theo quận chúa bước chính đường vương phủ, hàn huyên tâm sự.

Giang Thiệu Hoa chăm chú Tôn Thái y, khẽ than: “Tôn Thái y gầy nhiều.”

Ngày Tôn Thái y nước da trắng trẻo, vóc dáng tròn trịa.

Nay gầy sọp hẳn, thêm mấy phần tiều tụy phong sương.

Đủ thấy một năm qua, ông hao tâm tổn trí đến nhường nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-428-tro-ve.html.]

Tôn Thái y cũng thở dài:

“Thần tới Bình Châu mới thấu nỗi khổ của bách tính.

May trời thương, thần phụ kỳ vọng, cuối cùng cũng bào chế phương thuốc trị dịch.

Giờ nhớ , chính bản thần cũng thấy sợ hãi.”

Tôn Quảng Bạch tiếp lời:

!

Phụ ở lều dịch suốt nửa năm trời, ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, sợ tin chẳng lành.

Mãi tới khi phương thuốc mới thực sự chữa khỏi cho vài bệnh nhân nguy kịch, mới dám thở phào.”

Giang Thiệu Hoa gật đầu, hỏi kỹ hơn về tình hình Bình Châu.

Tôn Thái y ngày ngày lo chữa bệnh, nghiên cứu phương thuốc, còn Tôn Quảng Bạch thì thường xuyên qua cùng Lữ Công, mở miệng là khen dứt lời:

“Không giấu gì quận chúa, con và Tần thống lĩnh, thì lo phát thuốc, kẻ thì dựng cháo đường, việc cứ rối tinh rối mù.

Mãi tới khi Lữ Xá nhân tới, chuyện mới đấy, bách tính cũng tin phục .”

“Có Lữ Xá nhân trấn giữ Bình Châu, quận chúa cứ việc yên tâm.”

Ánh mắt Giang Thiệu Hoa thoáng ý :

“Lữ Xá nhân vốn thông minh lanh lợi, chỉ tiếc năm xưa quan lộ thuận, nay trải qua bao gian nan, tâm tính càng trầm , việc càng chu đáo cẩn trọng.

lo liệu Bình Châu, bản quận chúa đương nhiên yên lòng.”

Tôn Thái y im lặng , còn Tôn Quảng Bạch thì nhịn nổi, buột miệng:

“Có điều… Triều đình từng phái một vị Thứ sử tới Bình Châu.

Hoàng Thứ sử gặp chuyện bất trắc, còn Tần Thứ sử…”

Giang Thiệu Hoa nhếch môi nhạt:

“Hoàng Thứ sử mệnh bạc phúc mỏng, còn Tần Thứ sử xem phúc phận cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Rời kinh hai ngày ngã ngựa gãy chân, ít nhất tĩnh dưỡng năm ba tháng.

Đến bao giờ mới tới Bình Châu nhậm chức, e chẳng ai đoán .”

“Chuyện bất trắc xảy một , thì thể xảy hai, ba.”

“Thứ sử tới , Lữ Công chỉ đành tạm quyền lo liệu chính sự Bình Châu.”

Tôn Quảng Bạch còn thêm gì đó, Tôn Thái y liền ho nhẹ một tiếng, lấy ánh mắt ngăn cản con trai lắm miệng: “Ngươi ở vương phủ nghỉ ngơi vài hôm, đó trở về binh doanh.”

Tôn Quảng Bạch bấy giờ mới ngậm miệng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai ngày , Tôn Quảng Bạch dẫn theo Lâm Tuệ Nương cùng mấy nữ tử trở binh doanh.

Huynh trùng phùng, mừng mừng tủi tủi, cần nhiều lời.

Tôn Trạch Lan đột nhiên buồn bã: “Lần tới Bình Châu, chúng mất ít .

Đào Nương và Uyển Nương đều còn nữa.”

Đào Nương bỏ mạng đường, Uyển Nương thì c.h.ế.t ở Bình Châu.

Sáu tử rời Nam Dương, chỉ bốn về.

Nhắc tới chuyện , lòng Tôn Quảng Bạch cũng chua xót: “Là chăm sóc cho họ.”

Tôn Trạch Lan đầu lau nước mắt, tự an ủi: “Không thể trách .

Chỉ là mệnh hai họ .

May mà Tuệ Nương, Sơn Hạnh và mấy còn đều bình an trở về.”

Tôn Quảng Bạch trầm mặc giây lát, chợt hạ giọng: “Muội, chuyện với .”

Tôn Trạch Lan vốn tinh ý, lập tức ngẩng đầu trưởng: “Sao thế?

Chẳng lẽ nghĩ thông , cưới Sơn Hạnh thê tử?”

Tôn Quảng Bạch: “…”

Mặt Tôn Quảng Bạch hiếm hoi đỏ lên, hai tay vò vò ống tay áo, ngập ngừng hồi lâu.

Tôn Trạch Lan cố tình trêu chọc: “Có đoán trúng tim đen ?

Trước đây cứ Sơn Hạnh còn nhỏ, tử nửa vời của , thể nảy sinh tâm tư khác.

Giờ ?

Đi Bình Châu một chuyến, lòng cũng đổi ?”

Tôn Quảng Bạch gãi đầu, thật thà thừa nhận: “Đi Bình Châu một chuyến, đúng là ngộ nhiều điều.”

“Không sợ , ở Bình Châu, xác c.h.ế.t chôn, còn nhiều hơn sống từng gặp.”

“Con sống đời, sinh mệnh thực yếu ớt vô cùng.

Không chừng ngày mai nhắm mắt xuôi tay.”

“Cho nên, khi còn sống, quý trọng mắt, sống thật trọn vẹn.”

 

Loading...