Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 421: Bình Châu (Phần 4)

Cập nhật lúc: 2025-09-25 22:04:29
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi đến Bình Châu, Tôn Thái y mỗi ngày đều vùi đầu nghiên cứu dược phương.

Cái gọi là “chết ngựa cũng coi như ngựa sống mà chữa”, chính là đạo lý .

Bách tính nhiễm ôn dịch, vốn trong cơn đau khổ giãy giụa chờ chết, nay Thái y đến xem bệnh kê phương, dược liệu sắc thuốc đều miễn phí, bộ là ân điển từ Nam Dương quận chúa ban cho.

Bọn họ cảm kích còn kịp, tự nhiên chẳng ai dám oán trách việc thuốc sắc hiệu quả chậm chạp, vẫn liên tiếp bỏ mạng, những chuyện cỏn con như thế chẳng đáng nhắc tới.

Triều đình vứt bỏ Bình Châu, phó mặc ôn dịch màng tới.

Giữa thời điểm , chỉ Nam Dương quận chúa gánh vác.

Trong lòng bách tính, cảm kích cùng cảm ân đối với quận chúa, thật sự bút mực nào tả xiết.

Đêm đó, thang dược theo phương thuốc mới sắc xong, chia cho từng bệnh.

Bọn họ ôm lòng thành kính, uống cạn bát thuốc đen ngòm đắng ngắt, mang theo mộng tưởng tươi về một ngày khỏi bệnh mà chìm giấc ngủ.

Chỉ Tôn Thái y, tâm lo nghĩ trăm bề, suốt đêm trằn trọc thể chợp mắt.

Tôn Quảng Bạch thì trái , liên tiếp mấy đêm thức trắng, đêm nay đặt lưng ngủ say như chết.

Tận khi trời sáng mới tỉnh, mở mắt , bỗng giật hoảng hốt: “Phụ , tóc bạc thêm nhiều như !”

Tôn Thái y một đêm trắng, tóc mai hai bên điểm bạc thêm mấy phần, dường như chỉ trong một đêm già trông thấy.

Tôn Thái y dài giọng thở than, mỏi mệt : “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy phương thuốc .

Ta luôn lấy phương thuốc ghi chép trong y thư căn bản, tùy tình hình tăng giảm dược vị, thực tế hiệu quả chẳng bao nhiêu.”

“Ôn dịch Bình Châu , khác hẳn mấy dịch bệnh trong sử sách Đại Lương.

Tốc độ truyền nhiễm quá nhanh, nhưng một khi nhiễm bệnh, thì vô cùng khó trị, tỷ lệ tử vong cực cao.

Căn nguyên sâu xa, đều bởi loại độc khuẩn sinh từ việc ăn thịt .

Vân Mộng Hạ Vũ

Ta nghiên cứu phương thuốc từ đầu…”

Nói đến đây, Tôn Thái y hít sâu một , dậy.

Tôn Quảng Bạch trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an, vội vàng chặn mặt phụ : “Phụ , định gì?”

Tôn Thái y liếc con trai một cái, khó hiểu : “Ta chuẩn đến khu vực dịch bệnh, tìm vài bệnh nhân nặng nhất để bắt mạch thử nghiệm phương thuốc mới.

Con tưởng định gì?

Chẳng lẽ ngu ngốc tới mức tự thử thuốc ?

Hiện giờ khắp Bình Châu chỉ còn mỗi là Thái y, hy vọng trị ôn dịch đều trông cậy .

Ta há thể hồ đồ mà tự tìm đường chết?”

Tôn Quảng Bạch nghẹn lời trong chốc lát, mới thấp giọng : “Gần gũi tiếp xúc với bệnh nhân, dễ lây nhiễm, cực kỳ nguy hiểm.”

“Dù nguy hiểm cũng .” Tôn Thái y nghiêm mặt : “Từ hôm nay, sẽ dọn lều dịch, ngoài nữa.

Việc bên ngoài, bộ giao cho con.”

Mồ hôi trán Tôn Quảng Bạch lấm tấm rơi xuống, mắt hoe đỏ, xen lẫn mấy giọt lệ: “Phụ !”

Tôn Thái y hiếm hoi dùng giọng ôn hòa với con trai: “Chớ lo, hành y nửa đời, rõ ràng sức khỏe bản .

Ta sẽ đặc biệt cẩn trọng.”

“Dù bất trắc gì, đó cũng là lựa chọn của chính , tuyệt hối hận.

Quảng Bạch, nam tử hán đại trượng phu, đừng lóc sướt mướt, thẳng lưng lên.”

Tôn Quảng Bạch giơ tay áo lau nước mắt, gật đầu đáp một tiếng.

Trước khi , Tôn Thái y còn buông thêm một câu: “Nếu mệnh hệ gì, con , dọn lều dịch ở, cho đến khi nghiên cứu phương thuốc mới.”

Tôn Quảng Bạch nghiến răng đáp ứng, trơ mắt bóng lưng phụ xa, lệ nóng kìm cứ thế trào .

Việc Tôn Thái y dọn lều dịch, hề truyền ngoài, chỉ mấy rõ.

Thân là thống lĩnh binh, Tần Hải tự nhiên là .

Hắn tính tình võ phu, giỏi ăn , chuyện thẳng như ruột ngựa: “Tôn Thái y , nhất định lý do của ông .

Tôn quân y cũng đừng quá thương tâm, lúc giữ vững lòng dân mới là quan trọng nhất.

Nếu bách tính Bình Châu hỗn loạn, chỉ với chút ít binh mã chúng mang theo, e rằng ai cũng thoát khỏi nơi .”

Quận chúa bỏ bao nhiêu tiền lương, cắt cử bao tâm phúc tới đây, chỉ thể sớm nghiên cứu phương thuốc trị dịch, khống chế ôn dịch, chuyến Bình Châu mới xem như thành công.

Đến khi đó, triều đình ban thưởng, lòng dân Bình Châu quy thuận, danh vọng của quận chúa tại phương Bắc sẽ đạt tới đỉnh cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-421-binh-chau-phan-4.html.]

Bằng , tất cả tâm huyết, công sức, đều đổ sông đổ bể.

Tôn Quảng Bạch thở hắt một dài, gật đầu thật mạnh: “Tần thống lĩnh chí .

Phụ điều ông , chúng cũng còn bao nhiêu việc lo.”

“Hôm nay phát lương thực giống ?

Đi thôi!

Ta cùng .”

Tần Hải đáp một tiếng, cùng Tôn Quảng Bạch về phía khu phát cháo.

Bách tính nhận xong cháo, cẩn thận vét sạch từng giọt cháo trong bát, mới nối hàng nhận lương thực giống.

Người phụ trách phát lương thực giống, là một nam tử trạc ngoài ba mươi.

Người diện mạo tuấn tú, khí độ bất phàm, dung mạo ba phần giống với Lữ quận mã.

Tôn Quảng Bạch và Tần Hải lập tức chấn chỉnh tinh thần, tiến lên chào hỏi: “Lữ Xá nhân tới đây.”

Không sai, chính là — Lữ Công, Lữ Xá nhân.

Từ Nam Dương quận tới Bình Châu, đường xa vạn dặm, vất vả kể xiết.

Lữ Công mấy năm nay rèn luyện ở điền trang, giờ đây cưỡi ngựa chạy ngàn dặm cũng chút chùn chân.

Hắn mỉm , chắp tay :

“Hiện giờ công việc ở điền trang cũng tạm coi là thư nhàn.

Dẫu , luôn đem lương thực giống tới, thuận tiện chỉ dạy bách tính cách gieo trồng loại lương thực mới.

Vì thế, liền chủ động thỉnh cầu quận chúa, xin theo chuyến đến Bình Châu.”

Thực tình, điền trang bao giờ thực sự rảnh rỗi.

Chỉ là bên cạnh Thôi Độ hiện Thôi Vọng trợ thủ, nhờ Lữ Công mới thoát , tranh thủ mấy tháng rời .

Lữ Công vốn quen việc huấn luyện nông phu canh tác.

Trước khi lên đường, chuẩn hết sức chu , còn đặc biệt cho in ít sổ sách mỏng, bên trong lấy hình vẽ chính, cặn kẽ miêu tả bộ quá trình gieo trồng giống lương thực mới.

Đám binh theo quận chúa, ai nấy đều chữ.

Bách tính lĩnh sổ sách, nếu hiểu chỗ nào, thể tùy thời hỏi thăm.

Lữ Công ngại phiền phức, dặn dò tới lui:

“Đây là lương thực giống, gieo xuống đất, mấy tháng sẽ thu hoạch.

Tuyệt đối mang nấu ăn, kẻo phụ lòng quận chúa đặc biệt ban phát giống lương cho các ngươi.”

Lữ Công dù cũng từng quan thủ ở quận, giờ phút nghiêm mặt, mơ hồ lộ vài phần quan uy.

Bách tính liên hồi.

Có kẻ gan lớn, mạnh dạn lên tiếng:

“Đại nhân yên tâm.

Giống lương còn quý hơn cả mạng chúng , nào dám nấu ăn bừa bãi.”

Lữ Công lâu ai gọi là “đại nhân”, trong lòng khỏi cảm khái, song nét mặt vẫn nghiêm nghị:

“Các ngươi hiểu nặng nhẹ như .

Cứ yên tâm, quận chúa phái đến Bình Châu, tất sẽ bỏ mặc các ngươi.”

“Nơi phát cháo mỗi ngày đều cháo.

, các ngươi đều là tay chân, thể chỉ chờ cơm đến miệng.

Giờ đang độ xuân, bên ngoài còn nhiều loại rau dại thể ăn .

Nam nhân còn sức thì đồng cày cấy, già phụ nữ dẫn theo hài tử, tìm ít rau dại về lót .”

Lời của Lữ Xá nhân, đám binh truyền , chẳng mấy chốc lan khắp hàng dài bách tính.

Ai nấy đều rõ, ồn ào phụ họa.

Lữ Xá nhân từng quận thủ, quả nhiên khác hẳn, việc chu gọn ghẽ, hơn xa đám võ phu chuyên cầm đao c.h.é.m g.i.ế.c bọn họ.

Tần Hải liếc mắt Tôn Quảng Bạch.

Tôn Quảng Bạch lập tức hiểu ý, ghé tai nhỏ:

“Để tìm cơ hội, hỏi xem Lữ Xá nhân thể lưu thêm vài ngày .”

 

Loading...