Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 409: Tranh lực (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-09-25 00:38:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chuyện tuyệt đối thể!”
Trịnh Trân ánh mắt thoáng trầm xuống, giọng điệu kiên quyết: “Đường đường nam nhi bảy thước, thể cam chịu ở quyền nữ tử.”
An Quốc Công hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi hồ đồ.
Ngươi và Vương Cẩm, đều chạy đến Nam Dương quận, chuyện truyền về kinh thành, bao nhiêu chê.”
“Nếu nhờ Vương thừa tướng và mặt che đỡ, truyền bao nhiêu lời đồn nhảm, sinh bao nhiêu trò .”
“Giang Thiệu Hoa nữ tử tầm thường, nàng bản lĩnh, cũng dã tâm.
Loại nữ tử như , tuyệt đối an phận ở chốn khuê phòng.
Nhà họ Trịnh , cũng thể một chính thê như thế.
Ngươi sớm dẹp bỏ tâm tư .”
Trịnh Trân im lặng chốc lát, mới thấp giọng : “Phụ yên tâm, đây là cuối con hồ đồ, tuyệt đối tái phạm.”
An Quốc Công thoáng ngạc nhiên, từ xuống đánh giá con trai một lượt, bỗng nhiên hỏi: “Chẳng lẽ quận chúa thẳng thừng từ chối ngươi ?”
Trịnh Trân: “……”
An Quốc Công nên tức giận buồn , hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Thôi !
Đã duyên, thì dứt khoát đoạn tuyệt.
Kinh thành thiếu tiểu thư khuê các tài sắc vẹn , ngươi ý ai, nhà họ Trịnh tự khắc đến cầu hôn, thể thành.
Từ nay về , đừng nhắc tới vị quận chúa Nam Dương nữa.”
Trịnh Trân vẫn giữ im lặng.
An Quốc Công đổi chủ đề, nhắc đến chuyện phong thưởng của Thôi Độ, vốn gây ít sóng gió: “Lần đầu tiên Nam Dương quận chúa dâng tấu chương, chỉ liệt kê công lao của Thôi Độ, thỉnh triều đình ban thưởng.”
“Nếu lúc đó triều đình thuận theo, phong một tước tử là .
cố tình Vương thừa tướng xen , cố ý gây sự, phái công văn đến Nam Dương quận yêu cầu quân lương.”
“Nam Dương quận chúa nào quả hồng mềm, ngoài mặt đáp ứng, nhưng ngay đó liền dâng tiếp tấu chương, thỉnh triều đình phong hầu cho Thôi Độ.”
“Rõ ràng là, nếu triều đình ban thưởng, Nam Dương quận sẽ giao nộp quân lương!”
“Giờ chuyện bế tắc, hoàng thượng cũng đau đầu ít.”
Trịnh Trân ngước mắt qua: “Phụ thấy chuyện nên xử trí thế nào?”
An Quốc Công tự giễu: “Nam Dương quận liên tục cung tiến hậu lễ, Thái Hoàng Thái Hậu sớm Giang Thiệu Hoa thổi gió mát đến mềm lòng.
Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng tán thành, còn thể gì.”
Ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu, chính là ý chỉ của nhà họ Trịnh, nào đến phiên ông phản đối đồng tình.
Trịnh Trân thấp giọng : “Vài ngày tới con sẽ tiến cung, bái kiến cô tổ mẫu, đồng thời khuyên giải cô mẫu, đem phong thưởng của Thôi Độ hạ xuống một chút.”
“Phong tước tử thì thấp, phong hầu quá cao, chi bằng chọn phong tước bá là thỏa.”
An Quốc Công liếc con trai một cái, đột nhiên : “Quận chúa một lòng nâng đỡ Thôi Độ, dụng ý trong đó, chắc ngươi hiểu rõ.”
Lòng n.g.ự.c Trịnh Trân như một đao xuyên thấu, đau đến huyết nhục lẫn lộn, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn đổi sắc: “Biết.
Sau nàng nạp Thôi Độ Tế tử*, đây chính là đang tạo bệ phóng cho Thôi Độ, để đủ tư cách sánh vai cùng nàng.
Tránh cho đời mỉa mai ăn cơm mềm.”
(*Tế tử: chồng cưới nhà vợ, sống nhờ bên nhà vợ)
Bây giờ thì khác .
Thôi Độ bằng chính công lao của mà phong tước, đủ để ngẩng cao đầu sánh vai với nàng, ai dám dị nghị.
An Quốc Công ừm một tiếng: “Chỉ cần trong lòng ngươi hiểu là .
Còn chuyện tiến cung, vài ngày tới cứ theo ý ngươi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Phủ Vương thừa tướng, bên trong thư phòng.
Vương thừa tướng ngoài dự đoán, sắc mặt sa sầm, tiên mắng con trai một trận.
Nội dung chẳng ngoài mấy câu mỹ sắc mờ mắt, còn đuổi theo đến Nam Dương quận trò , mất hết thể diện.
Vương Cẩm cúi đầu ngoan ngoãn chịu mắng, hề phản bác.
Đợi Vương thừa tướng phát tiết xong, mới thấp giọng : “Con một chuyến , cũng c.h.ế.t tâm.”
Vương thừa tướng cơn giận tan, lạnh một tiếng: “Nam Dương quận chúa liên tiếp dâng tấu chương, xin phong thưởng cho Thôi Độ.
Dụng ý phía , ai mắt đều .
Ngươi c.h.ế.t tâm cũng .”
“Ngay cả Trịnh Trân cũng hồ đồ, cũng chạy tới Nam Dương quận.
Ba các ngươi vì một quận chúa mà tranh giành, trò sắp truyền khắp kinh thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-409-tranh-luc-phan-2.html.]
Đáng hổ hơn, tranh còn tranh nổi, mất sạch mặt mũi.”
Vương Cẩm đôi mắt đen trầm xuống, thở dài: “Nếu con là quận chúa, con cũng chọn Thôi Độ.”
Vương thừa tướng tức đến bật : “Thật ngờ, con trai Vương Vinh , là một kẻ si tình.”
Vương Cẩm ngẩng đầu, đối diện ánh mắt với phụ :
“Phụ , nếu tận mắt thấy Thôi Độ, tự xem qua giống lương thực mới trồng , ở cạnh vài ngày, nhất định cũng sẽ suy nghĩ giống con.”
“Dù là tình địch, con thực lòng bội phục .”
Vương thừa tướng xong cũng cạn lời, chỉ khoát tay bảo:
“Thôi , chỉ cần giờ ngươi dứt tâm niệm là .”
Vương Cẩm trầm mặc chốc lát, thấp giọng :
“Hôm nay trong cung, hoàng thượng nhắc đến chuyện phong thưởng cho Thôi Độ.
Nhi thần , dường như hoàng thượng đối với phụ chút bất mãn.”
Vương thừa tướng nhàn nhạt :
“Hoàng thượng vẫn còn quá trẻ, tai mềm, dễ khác chi phối.
Có công thì thưởng, đó là lẽ đương nhiên.
Thôi Độ vẫn đủ tuổi trưởng thành, nếu vội vã phong hầu, lập thêm công lớn nữa, thì còn phong gì nữa?”
“Phong tước nam là ngoại lệ, phong hầu là tuyệt đối thể.”
Vương Cẩm suy nghĩ một lát, dè dặt :
“Cứ dây dưa thế cũng cách.
Hay là, mỗi bên nhường một bước, phong cho Thôi Độ tước bá?”
Vương thừa tướng đáp lời, chỉ dặn:
“Ngươi cứ nghỉ ngơi cho vài ngày.
Mấy chuyện , cần ngươi lo.”
…
Hai ngày , Trịnh Trân cung yết kiến Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu.
Nửa năm gặp, Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu dần nguôi ngoai nỗi đau mất con.
Gương mặt gầy gò nay đầy đặn hơn, kỹ còn thấy thoa ít phấn son, thần sắc phần phấn chấn.
Thấy Trịnh Trân, Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu mừng rỡ kéo tay, liên tục :
“Về là .
Ai gia từ lúc Bình Châu phát dịch bệnh, lòng cứ thấp thỏm yên.
Đám loạn quân, tặc khấu , nếu tứ tán chạy đến Yến quận thì đây.”
“Giờ con về, ngoan ngoãn ở kinh thành, chớ chạy lên phương Bắc nữa.”
Những lời của Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu, ích kỷ hồ đồ.
đó cũng là sự thương yêu chân thật dành cho cháu chắt.
Trịnh Trân ngoan ngoãn gật đầu.
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu nhịn , tiếp tục nhắc tới chuyện của Nam Dương quận:
“…
Thiệu Hoa là một cô nương chủ kiến, nó thư rõ với ai gia, xuất giá, mà chiêu tế, đưa chồng phủ Nam Dương vương.
Con cháu sinh , cũng mang họ Giang, thể để dòng dõi Nam Dương vương đoạn tuyệt.”
“Nó thông minh giỏi giang, con ngưỡng mộ nó cũng chẳng gì lạ.
chỉ riêng điều , hai đứa các con hợp .”
“Nghe lời cô tổ mẫu, đừng nhớ nhung gì nữa.
Để cô tổ mẫu chọn cho con một vị cô nương hơn…”
Trịnh Trân khẽ nhếch môi, nhạt:
“Cô tổ mẫu hiểu lầm .
Khi con chỉ tiện đường ghé qua Nam Dương quận, để binh sĩ thương nghỉ ngơi mấy ngày, ý gì khác.”
Trịnh Thái Hoàng Thái Hậu nheo mắt, “hê hê”:
“Chỉ cần con tự nghĩ thông là .”
Trịnh Trân nhẹ nhàng chuyển chủ đề:
“Cô tổ mẫu, con , chuyện phong thưởng cho Thôi Độ đang triều đình tranh cãi ngớt.”