Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 408: Tranh lực (Phần 1)

Cập nhật lúc: 2025-09-25 00:37:59
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cần gì đợi tới tương lai, hiện tại tầm thường .

Ánh mắt Thôi Bình thoáng lóe sáng, hạ giọng :

“Quận chúa đích dâng sớ xin phong tước cho , vì chuyện còn xuất một lượng lớn quân lương lễ vật.

Chốn triều đình vì chuyện phong thưởng mà tranh luận ngớt.

Chúng cứ kiên nhẫn chờ xem, thánh chỉ phong thưởng e là sắp tới .”

“Tối thiểu cũng là Nam tước, nếu vận khí , phong tới Bá tước, thì cả Bác Lăng Thôi thị chúng cũng theo đó mà rạng danh.”

Bác Lăng Thôi thị tuy là thế gia bậc nhất Bắc địa, tiếc rằng mấy chục năm trở đây, chẳng ai thực sự kinh tài tuyệt diễm.

Quan chức cao nhất trong tộc hiện giờ cũng chỉ mới là Tam phẩm Thứ sử.

Đến đời Thôi Vọng, ngay cả Tiến sĩ cũng chẳng ai.

Với một dòng tộc lớn, đây khác nào tín hiệu .

Ai ngờ , một kẻ nhận về giữa đường, thể xuất sắc đến mức .

Thôi Vọng khỏi thầm ngưỡng mộ, hạ giọng than:

“Thôi Độ bản lĩnh, gặp may mắn.

Hôm nếu quận chúa thu nhận, đổi kẻ khác, ngày hôm nay.”

Ngựa thường , nhưng Bá Nhạc mới hiếm gặp.

Thôi Bình cũng than một tiếng:

“Chỉ tiếc, Thôi Độ huyết mạch chính thống của Thôi thị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bằng , gì cũng đưa về Bác Lăng.”

Bây giờ, thơm lây đôi chút lắm .

Thôi Bình suy nghĩ chốc lát, liền dặn dò con trai:

“Ngươi hãy năng cận với Thôi Độ.

Nếu triều đình phong thưởng thuận lợi, ngươi cứ ở bên cạnh Thôi Độ.”

Chuyện , khi tới đây sớm bàn bạc kỹ, nên Thôi Vọng chút phản đối, gật đầu đồng ý.

Nói cũng đáng tiếc, năm xưa khi đỗ Cử nhân, Thôi Bình dốc sức thi tiếp nhưng chẳng bao giờ vượt nổi, đường khoa cử xem như đến ngõ cụt.

Đến đời Thôi Vọng, cũng chỉ miễn cưỡng thi đỗ Tú tài, mà còn nhờ gia tộc ngầm thu xếp ít.

Không thiên phú sách, đành chọn lối khác thực tế hơn.

Thôi thị quyết định đặt cược Nam Dương quận, tất nhiên bày tỏ thành ý.

Bởi , liền đưa trưởng tôn đích hệ của trưởng phòng tới tận nơi.

Cùng lúc đó, đoàn Trịnh Trân và Vương Cẩm cuối cùng cũng tới kinh thành.

Vệ quân Cấm Lâm theo quy củ trở về doanh trại, còn Trịnh Trân và Vương Cẩm kịp về nhà, trực tiếp tiến cung.

Thái Hòa Đế đích đón, giơ tay nâng hai vẫn còn phong trần mỏi mệt:

“Mau dậy.

Xa nửa năm, mỗi ngày trẫm đều nhớ các ngươi.

Giờ các ngươi rốt cuộc trở về, mau trong trò chuyện.”

Bạn học thuở thiếu thời, tình nghĩa dĩ nhiên giống kẻ khác.

Trong ánh mắt Thái Hòa Đế là ý vui mừng.

Trịnh Trân và Vương Cẩm tạ ân xong, theo Thánh giá điện.

Lý Bác Nguyên bên cạnh nháy mắt trêu ghẹo:

“Ta sớm hơn hai về kinh năm ngày.

Các ngươi hẹn mà cùng ghé Nam Dương quận, lỡ hành trình.”

Vương Cẩm sắc mặt đổi:

“Giữa đường lương cạn, ngang Kinh Châu, nhân tiện ghé Nam Dương quận.”

Trịnh Trân cũng chẳng buồn nhướng mày:

“Dọc đường gặp sơn tặc, mấy chục binh sĩ thương, ghé Nam Dương quận nghỉ ngơi mấy ngày.”

Thôi !

Các ngươi nghĩ ai rõ bụng hai chứ!

Lý Bác Nguyên thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt hề lộ , chỉ nhẹ một tiếng.

Thế tử Cao Lương Vương – Giang Di, bên cạnh hì hì chen lời:

“Nói mau, Nam Dương quận rốt cuộc thế nào?”

Thái Hòa Đế cũng :

“Trẫm thể rời kinh, cũng từng tới Nam Dương quận.

Mau kể cho trẫm xem.”

Trịnh Trân bất ngờ tranh phần, nhường cơ hội cho Vương Cẩm lên tiếng.

Vương Cẩm khách khí chút nào, mở miệng thuật những điều mắt thấy tai ở Nam Dương quận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-408-tranh-luc-phan-1.html.]

Hắn đặc biệt nhấn mạnh sự giàu an khang của dân chúng nơi , càng tiếc lời ca tụng điền trang của Thôi Độ:

“…

Thôi Độ quả thực là bậc kỳ tài.

Thần ở trong điền trang, tận mắt thấy các giống lương thực cải tiến, còn thấy những loại rau củ quả tươi sinh trưởng ngay giữa mùa đông.”

“Có Nam Dương quận phồn vinh như hôm nay, công đầu tất nhiên thuộc về Thôi Độ.”

Thời buổi , lương thực dư dả, mới tư cách đàm luận căn cơ lâu dài.

Trịnh Trân hờ hững liếc Vương Cẩm một cái.

Vương Cẩm thầm nghĩ, ngươi , cũng thật.

Tình địch là chuyện riêng, nhưng tài năng thực sự của Thôi Độ, thể phủ nhận.

Lý Bác Nguyên và Giang Di mà hứng thú, liên tục truy hỏi.

Vương Cẩm bèn kể tỉ mỉ thêm một lượt.

Thái Hòa Đế nhớ tới điều gì, bỗng thở dài một tiếng:

“Các ngươi hồi kinh, e rằng chuyện .

Thiệu Hoa đường dâng tấu, xin phong tước cho Thôi Độ.

Vì chuyện , triều đình tranh luận ngớt, trẫm đau đầu thôi.”

Trịnh Trân nhân cơ hội, lạnh lùng châm chọc Vương Cẩm một câu:

“Xem là Vương thừa tướng chịu gật đầu ?”

Chuyện , Thái hoàng thái hậu tất nhiên phản đối, Thái Hòa Đế càng vui vẻ chuẩn thuận.

Thế nên, cánh tín của Thái hoàng thái hậu tất nhiên ủng hộ.

Phản đối kịch liệt, đương nhiên chính là phe của Vương thừa tướng.

Thái Hòa Đế vô thức liếc Vương Cẩm, khẽ gật đầu:

“Vương thừa tướng cho rằng, Thôi Độ xác thực lập công lớn, triều đình thể phá lệ phong một chức Nam tước.”

Thiệu Hoa đường dâng thêm tấu chương, nguyện xuất mười vạn thạch quân lương lễ vật, hơn nữa còn thẳng thắn tấu trình rằng công lao của Thôi Độ đủ để phong tước Hầu.”

Hầu tước?!

Vương Cẩm ngẩn , theo bản năng tiếp lời:

“Thôi Độ còn trưởng thành, phong tới Hầu tước liệu quá đáng chăng?”

Trong mắt Trịnh Trân thoáng qua một tia thâm trầm, nhàn nhạt :

“Nếu triều đình phong Hầu tước , mười vạn thạch quân lương của Nam Dương quận sẽ hóa thành hư chăng?”

Chuyện , ai nấy trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là chẳng ai mà thôi!

Triều đình chẳng lẽ cần thể diện ?

Thái Hòa Đế ho khẽ một tiếng, liếc Trịnh Trân một cái:

“Mười vạn thạch quân lương chẳng con nhỏ, Nam Dương quận cũng cần thời gian chuẩn .

, Thiệu Hoa đường , chắc chắn đến mức lấy chuyện ép buộc triều đình.”

Nói , rõ ràng ngay cả lòng thiên tử cũng thiên lệch.

Chuyện , mười phần thì tám chín phần là chắc chắn thành .

Vừa nghĩ đến cái gương mặt rạng rỡ nhưng khiến khó chịu của thiếu niên , chẳng bao lâu nữa sẽ triều đình phong thưởng, trở thành vị Hầu tước trẻ nhất trong lịch sử Đại Lương, còn đủ tư cách sóng vai cùng Giang Thiệu Hoa…

Một ngọn lửa giận khó tả, cách nào kiềm chế, bùng cháy trong lòng Trịnh Trân.

Thế nhưng, lúc , thể gì, càng thể gì.

Chung quy, chỉ là một Trung thư xá nhân, đầu còn phụ là An Quốc công, bên nữa là Thái hoàng thái hậu đè nặng.

Cái gọi là phe phái của Thái hoàng thái hậu, giờ còn tới lượt chủ.

Giọng của Thái Hòa Đế vang lên bên tai:

“Chuyện tạm thời gác .

Các ngươi đường xa trở về, hẳn là mỏi mệt ít.

Tạm nghỉ ngơi hai ngày cung tiếp tục việc.”

Trịnh Trân hồn, cùng Vương Cẩm cúi lĩnh mệnh.

Rời khỏi cung, một về Vương thừa tướng phủ, một về An Quốc công phủ, mỗi một ngả, mỗi tự gặp cha .

Không tới bên phía Vương Cẩm, chỉ kể về Trịnh Trân — về tới phủ, liền cả nhà nhiệt tình nghênh đón.

Đường đường là đích trưởng tử nhà họ Trịnh, thành chuyến công vụ nửa năm, hồi kinh tự nhiên nhận đãi ngộ xứng đáng.

Chỉ là tâm trạng Trịnh Trân vô cùng buồn bực, chỉ qua loa hàn huyên mấy câu với nhà, lập tức tới thư phòng của An Quốc công.

Cửa phòng khép , giữa hai cha con, lời liền thẳng thắn hơn hẳn.

“Vì ngươi Nam Dương quận?”

An Quốc công sắc mặt lạnh lùng, vẻ hài lòng rõ rệt:

“Dẫu cho Giang Thiệu Hoa tới , nàng cũng thể dâu nhà họ Trịnh.

Nàng sớm định rõ, sẽ ở Nam Dương quận, chiêu phò tế tiến môn.

Chẳng lẽ ngươi vứt bỏ họ Trịnh, từ bỏ tiền đồ xán lạn, chạy rể cửa Nam Dương quận?”

 

Loading...