Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 394: Vô Công
Cập nhật lúc: 2025-09-25 00:37:44
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa tối, bận rộn cả ngày ai nấy đều lui về nghỉ ngơi.
Hai năm qua, điền trang xây thêm ít phòng trống.
Trong phòng chỉ giường, bàn ghế, bài trí đơn giản nhưng sạch sẽ.
Ánh trăng sáng vằng vặc, rải một lớp ánh bạc khắp mặt đất.
Qua khung cửa sổ, ánh trăng lặng lẽ chiếu gian phòng.
Vương Cẩm phòng, xuống bên bàn, lặng lẽ ngoài cửa sổ, chẳng đang nghĩ gì, hồi lâu cũng mở miệng.
Tần Lang Trung cùng khẽ ho một tiếng, phá vỡ bầu khí im lặng:
“Tứ công tử hôm nay tận mắt thấy điền trang, cũng tận mắt chứng kiến tài năng của Thôi Độ.
Hạ quan vẫn giữ nguyên ý kiến đây—một nhân tài như tuyệt đối thể bỏ lỡ, nhất định tìm cách mang về kinh.”
Vương Cẩm đầu , ánh mắt phức tạp:
“Thôi Độ bày tỏ rõ ràng, sẽ mãi mãi ở Nam Dương quận, trung thành với quận chúa.
Xin hỏi Tần Lang Trung, cách nào khiến đổi ý định ?”
Tần Lang Trung rõ ràng dự tính, nhưng thẳng, chỉ mỉm :
“Cách là do con nghĩ , cứ thử xem .”
Vương Cẩm trầm mặc một lúc chậm rãi :
“Ta vẫn giữ nguyên lập trường— lôi kéo của quận chúa, khiến quận chúa tức giận, kết thù với một đối thủ đáng gờm như nàng.”
Ba chữ “” liên tiếp, thể hiện thái độ kiên quyết.
Tần Lang Trung khẽ nhíu mày, sâu mắt Vương Cẩm:
“Vương Thừa tướng và Nam Dương quận chúa từ lâu như nước với lửa, dù chuyện thì cũng thể hòa giải.
Tứ công tử kiên quyết đến Nam Dương quận, hạ quan cản nổi, chỉ thể theo.
điều đó nghĩa là chúng nhượng bộ việc.
Quận chúa tuy tuổi trẻ nhưng cực kỳ thâm sâu, lý trí điềm tĩnh.
Nàng đối với công tử hề để tâm, hà cớ gì công tử nghĩ cho nàng từng chuyện như thế?”
Lời đánh trúng tâm tư Vương Cẩm, một nữa rơi trầm mặc.
Tần Lang Trung đến đây liền dừng , thêm nữa:
“Đêm khuya, công tử hãy nghỉ ngơi .
Hạ quan tìm Lữ Công ôn chuyện cũ.”
Vương Cẩm gật đầu, đợi Tần Lang Trung rời , vẫn bên cửa sổ thật lâu, khẽ thở dài một tiếng.
…
Trong khi Vương Cẩm phiền muộn vì tình cảm, Tần Lang Trung thì thực tế hơn nhiều.
Hắn lấy danh nghĩa ôn chuyện cũ mà đến tìm Lữ Xá nhân.
Điều thú vị nhất là, dường như Lữ Công đoán sẽ tới.
Trên bàn sẵn một ấm nóng và vài đĩa điểm tâm.
“Điền trang điều kiện đơn sơ, ngon, chỉ mới hái năm nay.
Điểm tâm cũng từ giống lương thực mới của điền trang.
hương vị thì tươi mới.”
Lữ Công, dù da dẻ đen sạm hơn và ăn vận mộc mạc, vẫn giữ phong thái nho nhã như ngày nào.
Hắn khẽ đưa tay động tác mời, vẫn mang vẻ phong lưu nho nhã của một văn quan:
“Tần Lang Trung, mời .”
Tần Lang Trung mỉm xuống, cầm chén lên nhấp một ngụm, thử một miếng bánh khoai lang, một miếng bánh ngô, khỏi tán thưởng:
“Trà ngon, lương thực mới càng ngon hơn.”
Suốt mấy tháng qua, ăn thử lương thực mới của Nam Dương quận.
hương vị của hai món điểm tâm vẫn ngon hơn bất kỳ thứ gì từng nếm.
Lữ Công khẽ , tự rót cho một ly , nhấp từng ngụm ôn hòa :
“Dân chúng chỉ mong ăn no.
Lương thực mới sản lượng cao, chịu hạn hán, thể cứu mạng , đối với bá tánh mà , đây chính là thứ lương thực nhất trần đời.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Lang Trung liếc , nhẹ nhàng :
“Ngươi từng Quận thủ ngũ phẩm, mà giờ lui về một điền trang, đội danh xưng Xá nhân, công việc của một quản sự.
Thật đáng tiếc, như ngọc chôn bùn.”
Lữ Công đặt chén xuống, thẳng mắt :
“Năm đó phạm tội đại lao, là Nam Dương vương cứu một mạng.
Sau khi về quê tổ Phạm Dương, suốt ba năm trời, xa lánh.
Ta mới hơn ba mươi tuổi, thật sự cam lòng sống uất ức như suốt đời.
Vì thế, mặt dày đến Nam Dương quận, cầu xin quận chúa thu nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-394-vo-cong.html.]
“Quận chúa cho Xá nhân, dẫn tuần tra mười bốn huyện.
Nửa năm , đối với mà , tựa như thoát thai hoán cốt.
Ta tận mắt chứng kiến một vị quận chúa yêu dân như con, nhân hậu đức độ, cũng tận mắt chứng kiến hình mẫu của những vị quan trong lòng nàng.”
Lữ Công khẽ , giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Tần Lang Trung, lẽ ngươi sẽ thấy buồn , nhưng chỉ cảm thấy nửa đời của đúng là sống uổng phí.
Ta cứ ngỡ hăng hái xông pha, nhưng thực chất là sống mơ hồ.
May , quá muộn, tìm con đường mà .”
“Ta tự nguyện xin đến điền trang, phụ tá Thôi công tử.
Cứ hai tháng, nông dân từ mười bốn huyện đến học cách gieo trồng lương thực mới.
Giờ đây, nhà nhà trong Nam Dương quận đều trồng lương thực mới, ai ai cũng ăn no.
Số lương thực còn chuyển đến các quận phía Bắc thiên tai, dần dần phổ biến khắp nơi.
Được góp sức việc , cảm thấy vinh dự vô cùng.
Đêm ngủ còn .”
“Ngọc chôn bùn ư?
Không, bao giờ là minh châu.
Ta chỉ là một viên đá nhỏ xám xịt.
ánh sáng của quận chúa, may mắn tỏa chút ánh sáng le lói, khiến Tần Lang Trung thấy mà thôi.”
Tần Lang Trung sững .
Là một lão cáo già chốn quan trường, sớm quen với việc “gặp lời , gặp quỷ lời quỷ”.
Hắn quen Lữ Công từ hơn mười năm , giao tình riêng cũng tệ, nên hiểu rõ tính cách của đối phương.
Vậy mà hôm nay, từng lời của Lữ Công là chân tình thật ý, hề chút giả tạo màu.
Lữ Công thực sự kính trọng và trung thành với Nam Dương quận chúa, ý rời .
Dù ban đầu chỉ dùng Lữ Công cầu nối để thuyết phục Thôi Độ, từng nghĩ đến việc lôi kéo cả Lữ Công, nhưng thái độ kiên định của vẫn khiến bất ngờ.
Lữ Công vẻ mặt kinh ngạc của Tần Lang Trung, nâng chén lên nhạt:
“Ngươi và quen hơn mười năm, chẳng cần vòng vo dư thừa.”
Hắn chậm rãi tiếp:
“Ý đồ của ngươi, rõ.
khuyên ngươi một câu, đừng tốn công vô ích.
Thôi công tử tuyệt đối rời Nam Dương quận.
Ngay cả , một kẻ từng là tội thần, cũng bao giờ phản bội quận chúa để đầu nhập phe Vương Thừa tướng.”
Lữ Công đặt chén xuống, ánh mắt sâu thẳm:
“Uống xong chén , Tần Lang Trung hãy về nghỉ ngơi !”
Tần Lang Trung im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nâng chén lên, khẽ nhấp một ngụm.
Vị thanh ngọt, nhưng trong lòng thấy đắng chát.
Hắn nhịn mà hỏi:
“Sau khi về kinh, thể tiến cử ngươi với Vương Thừa tướng.
Ngươi thực sự theo?”
Lữ Công dứt khoát đáp:
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Tần Lang Trung, mời trở về!”
Tần Lang Trung lặng lẽ hít sâu một , uống cạn chén , chậm rãi :
“Dù thế nào nữa, hôm nay gặp ngươi vẫn là một chuyện đáng mừng.
Ta mong rằng ngươi sẽ tìm vị trí và lý tưởng của ở Nam Dương quận.”
Lữ Công mỉm :
“Ta tìm thấy từ lâu, phiền ngươi lo lắng.
cũng một lời khuyên dành cho ngươi.”
Hắn dừng , nhấn từng chữ:
“Vương Thừa tướng quyền cao chức trọng, nhưng thiên hạ chung quy vẫn là thiên hạ của họ Giang.
Hoàng thượng mới đăng cơ bao lâu, còn trẻ.
Một ngày nào đó, chân long thiên tử sẽ tung cánh bay cao, thể mãi dung túng cho thần tử chuyên quyền lộng hành.”
“Con thuyền Vương Thừa tướng hiện giờ vẫn , nhưng ba năm, năm năm, mười năm , ai thể chắc chắn?”
Hắn thẳng mắt Tần Lang Trung, giọng điệu bình thản nhưng đầy ý cảnh báo:
“Ngươi cũng nên suy nghĩ cho bản mà tìm một con đường lui.”
Tần Lang Trung: “…”
Hắn siết chặt chén trong tay, hồi lâu vẫn lời nào.