Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 389: Tái Ngộ (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-09-25 00:37:39
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Người trẻ tuổi chính là bồng bột, dễ kích động.”
Phùng Trường Sử tối nay uống ít rượu, men dâng lên, liền buông một tràng oán thán:
“Rõ ràng chuyện thể nào, mà vẫn đến đây gì?”
“Hắn đến thì dễ, nhưng khiến vương phủ chúng bận rộn vất vả.
Quận chúa mặt tiếp đón, lúc còn chuẩn lễ tiễn.”
“Chưa kể, bao nhiêu ăn ở trong phủ mấy ngày, cũng là một khoản chi phí nhỏ.
Nam Dương quận chúng dù nhiều lương thực, cũng thể lãng phí như !”
Trần Trường Sử bật , vỗ vai bằng hữu, trêu ghẹo:
“Ngươi Hữu Trường Sử quản lý kho lương bạc nội phủ, càng ngày càng tính toán chi li .
Chỉ chút lương thực cũng để ý đến?”
Phùng Trường Sử trừng mắt:
“Ta tại thể để ý?
Ba vị khâm sai cứu tế dân chúng, phần lớn lương thực đều do Nam Dương quận chúng xuất .
Giờ bọn họ sắp về kinh, còn ghé đây ăn uống, chẳng khác nào ‘hái gió mùa thu’ khiến tức chết!”*
(*Hái gió mùa thu: Chỉ những kẻ nhân lúc thiên hạ đại loạn để trục lợi, vơ vét của cải.)
Trần Trường Sử ha hả.
Phùng Trường Sử uống rượu xong cũng tự , lắc đầu :
“Làm quản gia cho quận chúa, lo lắng từng hạt gạo, từng đồng bạc, thật sự dễ dàng chút nào.
Trước như .”
Trần Trường Sử híp mắt, dỗ chọc ghẹo:
“Người năng lực thì gánh vác nhiều hơn.
Vương phủ thiếu ai cũng , chỉ thiếu ngươi là .”
Phùng Trường Sử bật , trêu :
“Ngươi tưởng là một tiểu cô nương ngây thơ ?
Cũng dùng lời ngon ngọt dỗ dành ?
Ta hơn năm mươi , thể thêm mấy năm nữa chứ?”
“Nhiều nhất năm năm nữa, cáo lão hồi hương.”
Ông lớn hơn Trần Trường Sử vài tuổi, năm nay năm mươi lăm.
Nếu thêm năm năm nữa, sẽ đúng sáu mươi, lúc đó thực sự đến tuổi nghỉ hưu.
Tất nhiên, với những đại thần cấp bậc như Vương thừa tướng An Quốc công, đến bảy mươi tuổi vẫn tiếp tục chấp chính là chuyện bình thường.
Trần Trường Sử mỉm :
“Ngươi nghỉ hưu, bồi dưỡng kế nhiệm.
Nếu , dù quận chúa đồng ý thả ngươi , tự ngươi cũng sẽ yên tâm.”
Phùng Trường Sử nhướng mày :
“Chuyện cần ngươi nhắc, chọn xong .”
“Thang Hữu Ngân?”
Trần Trường Sử hỏi.
Phùng Trường Sử gật đầu:
“Hắn năm nay ba mươi mốt, thông minh, việc trầm .
Nếu tiếp tục rèn luyện thêm bốn, năm năm nữa, chắc chắn thể đảm đương trọng trách.”
Quận chúa trọng dụng Thang gia, ý nâng đỡ Thang Hữu Ngân.
Mà Thang Hữu Ngân cũng cố gắng, càng đáng để đào tạo.
Trần Trường Sử :
“ ngươi cũng đừng quá nghiêm khắc với .”
Phùng Trường Sử lắc đầu:
“Ngọc mài dũa thành ngọc quý?
Thang Hữu Ngân dù năng lực, nhưng xuất từ khoa cử, nếu bản lĩnh thực sự, phục chúng?”
“Chính cũng hiểu điều , vì dù giao bao nhiêu nhiệm vụ khó khăn, vẫn từng than vãn nửa lời, thậm chí còn chủ động đến hỏi nhiều thứ.”
Muốn tiền đồ , thì đủ tài năng để đảm nhiệm.
Nếu , dựa cái gì mà trọng dụng?
…
Sau một hồi trò chuyện, Phùng Trường Sử cảm thấy mệt mỏi, liền dậy về nghỉ ngơi.
Trần Trường Sử vội ngủ, mà ở thư phòng, ánh nến một phong thư, sai lập tức đưa ngay trong đêm.
Vương Cẩm tấm chân tình của một thiếu niên, đáng để khen ngợi.
đáng tiếc, tình, mà quận chúa vô ý.
Là một Tả Trường Sử, thể tay giải quyết chút “phiền toái” quận chúa.
Phong thư gửi cho một vị lão hữu trong triều, giao tình tệ với Vương thừa tướng.
Người sẽ “vô tình nhắc nhở” Vương thừa tướng vài câu, để ông biện pháp kéo con trai về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-389-tai-ngo-phan-2.html.]
…
Đêm đó, Vương Cẩm tâm tư vướng bận, trằn trọc mãi đến tận canh ba mới chợp mắt .
Sáng sớm hôm , dậy sớm.
Hắn dò hỏi , quận chúa thói quen tập võ buổi sáng, liền tìm đến võ trường.
…
Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Giang Thiệu Hoa luyện võ, Vương Cẩm gần như sững sờ.
Bóng dáng nàng linh hoạt, dứt khoát, mạnh mẽ nhưng vẫn toát lên nét tao nhã đặc biệt.
Hắn cách đó vài trượng, đến ngẩn .
Giang Thiệu Hoa tai thính mắt tinh, từ khi đến, nàng phát hiện .
nàng dừng , vẫn tiếp tục luyện đến khi thành xong buổi tập.
Lúc kết thúc, nàng vận khí điều hòa thở, tinh thần phấn chấn, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng lau mồ hôi bước đến, nhẹ nhàng mỉm :
“Vương Xá nhân ngủ thêm một lát ?
Sao dậy sớm thế ?”
Vương Cẩm vốn nước da trắng trẻo, lúc gương mặt tuấn tú khẽ ửng đỏ.
Hắn mỉm , giọng chân thành:
“Sớm danh quận chúa võ nghệ cao cường, pháp dứt khoát vô song, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thực bội phục.”
Giang Thiệu Hoa thản nhiên đáp:
“Mỗi sở trường riêng.
Vương Xá nhân tài học xuất chúng, giỏi thư pháp, tinh thông cờ đạo, là một nhân tài hiếm của Đại Lương.”
“Đáng quý nhất là Vương Xá nhân tận tâm vì triều đình, thương xót bách tính, bổn quận chúa cũng vô cùng kính trọng.”
Vương Cẩm nàng khen ngợi, cả lâng lâng như đang bước mây, gương mặt tuấn tú càng thêm rạng rỡ.
ngay đó, quận chúa đổi giọng, trong lời chút tiếc nuối:
“Chỉ đáng tiếc, Vương Xá nhân xuất từ Vương gia, e rằng sẽ Vương thừa tướng liên lụy, thể trở thành trụ cột của Đại Lương, thậm chí còn đời phỉ nhổ chỉ trích.
Nghĩ đến điều , khỏi cảm thấy đáng tiếc cho Vương Xá nhân.”
Vương Cẩm: “…”
Bầu khí bỗng chốc cứng đờ.
Nếu là khác dám thẳng mặt như , lập tức nổi giận phản bác.
những lời thốt từ miệng Giang Thiệu Hoa, giọng điệu thản nhiên, dường như đó là chân lý hiển nhiên cần tranh luận.
Hắn những thể phản bác, ngược còn dâng lên một nỗi hổ khó tả.
…
“Hai năm , phương Bắc xảy hạn hán, Vương thừa tướng ứng phó chậm trễ.
Ngay đó, châu chấu hoành hành, thừa tướng vẫn động thái gì.
Bình Châu đại loạn, vì loạn, tất cả đều hiểu rõ.”
Giang Thiệu Hoa bình tĩnh thẳng Vương Cẩm, giọng điệu hề kích động, nhưng từng câu từng chữ sắc bén vô cùng:
“Là một vị thừa tướng, lòng bao dung thu nạp hiền tài, tâm thương dân yêu nước.
Có tài trị quốc, nhưng đem hơn nửa tinh lực đặt việc kết bè kết phái, tranh đoạt quyền lực.”
“Dân chúng phương Bắc đang sống , nghĩ mấy tháng qua Vương Xá nhân cũng tận mắt chứng kiến.”
“Ta hỏi ngươi, chuyện là do ai gây ?”
Vương Cẩm á khẩu, thể đáp.
Tiên hoàng bệnh nặng, giao chính sự cho Vương thừa tướng.
Tân hoàng đăng cơ, vẫn còn non trẻ, việc trị quốc vẫn dựa thừa tướng.
Vậy nên, tình trạng rối ren của phương Bắc, bách tính lầm than, nếu trách Vương thừa tướng, thì trách ai?
Vân Mộng Hạ Vũ
…
“Còn nữa, dịch bệnh ở Bình Châu bùng phát, quân phản loạn đáng chết, nhưng những bách tính vô tội thì ?”
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa sắc bén như hai mũi tên nhọn, giọng vang lên từng chữ từng chữ, mỗi chữ đều như đ.â.m thẳng tim :
“Triều đình triệu hồi khâm sai về kinh, ngoài chuyện , còn biện pháp nào khác ?”
“Đã phái ngự y đến cứu chữa dịch bệnh ?”
“Đã cử khâm sai trấn an dân chúng, định lòng ?”
“Chưa từng.
Thừa tướng đại nhân hề ý định gì cả.”
“Triều đình ngơ cảnh dịch bệnh hoành hành, mặc kệ bách tính c.h.ế.t bao nhiêu cũng chẳng quan tâm.
Dịch bệnh lan sang các châu quận khác cũng , vì dù nó vẫn còn cách xa kinh thành, c.h.ế.t cũng chỉ là dân phương Bắc, ảnh hưởng đến hoàng đô.”
“Vương Cẩm, ngươi cho , rốt cuộc là của ai?”
Vương Cẩm cảm thấy tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc, thậm chí thể đối diện với đôi mắt sáng quắc .
Bàn tay siết chặt, buông lỏng, trong lòng dâng lên cảm giác mâu thuẫn và bất an từng .
Cuối cùng, theo bản năng tránh ánh mắt của Giang Thiệu Hoa, lùi một bước.