Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 305: Dân đói (Phần 3)
Cập nhật lúc: 2025-09-23 00:24:26
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Trác việc gọn gàng dứt khoát, lập tức sai trong đêm lên đường đưa thư đến nha môn huyện Lệ.
Trưa ngày hôm , Thái huyện lệnh nhận thư của Trần Trường sử.
Đọc xong, ánh mắt ông sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ vui mừng.
Chủ bạ và huyện úy bên cạnh thấy thế thì khỏi tò mò, đưa mắt .
Vương phủ đột nhiên gửi thư đến, chẳng lẽ chuyện gì trọng đại?
Chuyện lớn thì , nhưng chắc chắn là chuyện .
Nếu , Thái đại nhân cao hứng đến ?
Mạc huyện thừa theo Thái huyện lệnh hai năm nay, sớm tâm phục khẩu phục, bèn cất tiếng hỏi:
“Đại nhân, chẳng vương phủ việc gì sai phái?”
Thái huyện lệnh giấu giếm, trực tiếp đưa thư cho Mạc huyện thừa xem.
Hắn cúi đầu kỹ, lập tức ha hả:
“Hay lắm!
Đây đúng là đại hảo sự!”
Huyện úy và chủ bạ cũng xem thư, ai nấy đều vui mừng mặt.
Đương nhiên là chuyện !
Huyện Lệ vốn là một hạ huyện nghèo nàn, những năm qua, nhờ tiêu diệt thổ phỉ, Thái huyện lệnh tận tụy trị chính, dẫn dắt dân chúng trồng trọt, thu hái dược thảo, khai hoang cày cấy, tình hình cải thiện đáng kể.
Ít nhất dân còn đói đến mức c.h.ế.t dọc đường nữa.
trở nên giàu thì vẫn còn xa lắm, huống chi thăng lên trung huyện, càng gian nan.
Đại Lương quy định nghiêm ngặt về phân cấp huyện.
Trong đó, tiêu chí quan trọng nhất chính là dân đạt ngưỡng quy định.
Dù huyện Lệ phát triển thế nào, dân chúng nỗ lực sinh con , thì nhân khẩu cũng thể bỗng nhiên bùng nổ.
Trẻ con từ lúc cất tiếng chào đời đến khi trưởng thành, ít nhất cũng mất hơn mười năm!
nay, cơ hội đến!
Nhờ nhà họ Thang lên phương Bắc quảng bá giống lương thực mới, doanh vệ theo lặng lẽ chiêu nạp nạn dân lưu lạc.
Những đều là lao động trưởng thành sẵn, chẳng khác nào trời ban nhân khẩu cho huyện Lệ!
Hơn nữa, vương phủ còn cấp bạc và lương thực.
Chỉ cần nuôi dưỡng vài tháng, chờ khi ngô và khoai lang trong ruộng chín rộ, thì vài trăm đáng gì!
Chủ bạ lập tức xu nịnh:
“Trần Trường sử và Phùng Trường sử quả thật vô cùng ưu ái đại nhân.
Có chuyện thế , đầu tiên họ nghĩ đến chính là huyện Lệ chúng !”
Huyện úy cũng nhanh chóng tiếp lời:
“ !
Chúng nhất định an trí nạn dân thật chu , tuyệt đối để xảy sơ suất!”
Mạc huyện thừa là quen sai bảo, cũng lập tức xung phong nhận việc:
“Đại nhân cứ việc phân phó, hạ quan nhất định !”
Thái huyện lệnh trầm ngâm suy nghĩ một lát :
“Hai vị Trường sử đưa đợt nạn dân đầu tiên đến huyện Lệ, thứ nhất là để giúp chúng gia tăng nhân khẩu.
thứ hai, ắt hẳn cũng chúng mẫu.
Sau nạn dân còn tiếp tục đưa đến, thể chỉ huyện Lệ tiếp nhận, mà các huyện khác cũng chia sẻ.
Vậy nên, chúng xử lý nhanh gọn, để phát sinh vấn đề.”
“Hơn nữa, nạn dân đến, chắc chắn trong lòng sẽ lo lắng, bất an.
Do đó, thể để họ tản mát , mà khoanh một khu đất trống, dựng tạm những căn nhà tranh đơn giản, để họ chỗ trú ngụ trong vài tháng.”
“Mạc huyện thừa, việc dựng nhà giao cho ngươi.
Không cần cầu kỳ, chỉ cần che gió mưa là đủ.
Chiêu mộ dân chúng cùng giúp dựng nhà, trong mười ngày thành.
Nha môn sẽ cung cấp lương thực cho họ trong mười ngày .”
Mạc huyện thừa lập tức chắp tay nhận lệnh.
Thái huyện lệnh sang huyện úy:
“Ngươi dẫn theo một nửa nha dịch, tạm thời ở cùng nạn dân, phòng ngừa kẻ gây rối hoặc tự ý bỏ trốn.”
Chủ bạ tất nhiên cũng phần việc.
Thái huyện lệnh căn dặn:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi đến nhận bạc và lương thực từ vương phủ.
Dựa theo nhân khẩu, tính toán kỹ lưỡng khẩu phần ăn hằng ngày, phân phát đều đặn cho họ.”
Còn Thái huyện lệnh thì đích đón nạn dân.
Thái huyện lệnh vốn gầy gò đen nhẻm, mặt mũi xí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-305-dan-doi-phan-3.html.]
Mặc dù khoác lên quan bào, nhưng vẫn chẳng chút phong thái nào của một vị bảy phẩm phụ mẫu chi dân, ngược còn vẻ nhếch nhác.
Tuy nhiên, quan viên và dân chúng huyện Lệ đều tâm phục khẩu phục vị huyện lệnh , ai dám chê bai ngoại hình của ông nữa.
Người phụ trách hộ tống nạn dân chính là Đào Đại của doanh vệ.
Đào Đại dẫn theo năm mươi binh tinh nhuệ, ai nấy cao lưng hổ, vai u thịt bắp, bên hông đeo đao dài, lưng mang cung tiễn, là chiến mã cao lớn dũng mãnh.
So với họ, đám nạn dân bên cạnh trông vô cùng tiều tụy—từng gầy trơ xương, quần áo rách rưới, sắc mặt vàng vọt, thần thái suy sụp.
Đặc biệt, vì đói khát lâu ngày, bọn họ đều nhẹ bẫng, như thể chỉ cần một trận gió lớn là thể thổi bay cả đám.
“Thái huyện lệnh!”
Đào Đại cất giọng vang như chuông đồng, âm thanh chấn động cả một vùng:
“Ta phụng mệnh đưa đến đây!”
Thái huyện lệnh lập tức bước tới, tươi chắp tay cảm tạ.
Đào Đại vốn nổi danh là kẻ thật thà, giỏi ăn cũng chẳng khéo léo trong chuyện xã giao.
trời sinh sức mạnh hơn , khi trận xông pha chẳng khác nào hung thần, một thể địch mười tên.
Trong quân doanh, võ nghệ vi tôn, mà Đào Đại Tần thống lĩnh che chở, hơn nữa còn quận chúa đặc biệt coi trọng, nên ai thấy cũng nể ba phần.
Đào Đại hề hề, :
“Ta chỉ phụng mệnh việc, Thái huyện lệnh cảm tạ thì cảm tạ quận chúa , cần cảm ơn .”
Nói xong, xoay , cất giọng vang dội:
“Đây là Thái huyện lệnh của huyện Lệ!
Từ nay về , các ngươi chính là dân huyện Lệ!
Mau đến bái kiến huyện lệnh đại nhân !”
Lời dứt, đám nạn dân lập tức xôn xao.
Một nam nhân trung niên run rẩy , lấy hết can đảm hỏi:
“Đại… đại nhân… chúng ở ?
Có cơm ăn ?”
Hắn cất tiếng, lập tức thứ hai, thứ ba nối tiếp:
“Đại nhân, chúng cầu gì khác, chỉ cần cơm ăn, thể sống sót…”
“Việc nặng nhọc gì chúng cũng , chỉ xin đại nhân cho cả nhà một con đường sống!”
“Các con, mau quỳ xuống lạy quan gia !”
Một đàn ông kéo hai đứa con gái nhỏ của , dẫn đầu quỳ rạp xuống đất, như hiệu ứng dây chuyền, một nhóm nạn dân cũng hoảng loạn quỳ xuống, dập đầu lạy tấp nập.
Bọn họ đều là dân chạy nạn từ vùng thiên tai hạn hán hai năm nay, quê hương thể sinh tồn, còn cách nào khác đành rời bỏ nhà cửa để tìm đường sống.
Lúc Tần Chiến lựa chọn , ý tưởng của trùng hợp với Trần Trường sử— chỉ chọn những đàn ông gia đình, vợ con theo.
Đối với họ, chỉ cần vợ con còn sống, dù ký khế ước bán , bộ hàng trăm dặm đến một nơi xa lạ, họ cũng cam tâm.
Chỉ riêng điều đó thôi cho thấy họ là những dũng khí.
Thái huyện lệnh bước lên, tự đỡ từng dậy, giọng trịnh trọng:
“Đứng dậy , đây.”
“Nơi là huyện Lệ thuộc Nam Dương quận.
Ta là huyện lệnh ở đây.
Người mua các ngươi là Nam Dương quận chúa, cấp đất cho các ngươi ở, cấp lương thực cho các ngươi ăn, cho các ngươi một con đường sống cũng chính là quận chúa!”
“Đời các ngươi nhớ kỹ đại ân đại đức của quận chúa.
Sau , hãy an cư lạc nghiệp tại huyện Lệ, chăm chỉ ruộng, sống cuộc sống yên .
Như chính là cách báo đáp quận chúa !”
Đám nạn dân tròn mắt ngỡ ngàng, như tin tai .
“Đại nhân!
Chúng … thực sự ruộng để cày ?”
Thái huyện lệnh bật , khuôn mặt gầy đen khô khốc bỗng giãn như một đóa cúc già nở muộn:
“Đương nhiên !
các ngươi tự khai hoang.
Đất khai hoang , một nửa giao cho huyện nha, một nửa thuộc về các ngươi!”
“Ngũ cốc và hạt giống sẽ do huyện nha cung cấp.
Trong thời gian các ngươi thể thu hoạch, mỗi ngày sẽ phân phát lương thực.”
Nạn dân im lặng một lúc, bất chợt bật nức nở, những tiếng dập đầu vang lên lộp bộp.
“Tạ ơn Thái đại nhân!”
Thái huyện lệnh vội :
“Quỳ về bên !
Đó mới là phương hướng của vương phủ, các ngươi lạy tạ quận chúa!”