Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 283: Thái tử
Cập nhật lúc: 2025-09-21 23:24:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử Giang Tụng rốt cuộc là như thế nào?
Nếu là kiếp , Giang Thiệu Hoa chắc chắn sẽ chút do dự mà đáp rằng—Thái tử là một .
Thế nhưng, sự thật chứng minh rằng, những thường chẳng kết cục .
Ít nhất, vương quyền, chỉ một là bao giờ đủ.
Thái tử là quang minh lạc, đối với bên cạnh luôn tín nhiệm nghi ngờ.
Kết quả, chính kẻ tin tưởng nhất liên thủ phản bội, mất mạng oan uổng.
Thái tử chết, nhị hoàng tử còn trẻ dại, năng lực, nghiễm nhiên trở thành thừa kế ngai vị.
Mà tất cả những kẻ bên cạnh nhị hoàng tử, cũng thuận lý thành chương mà nắm quyền triều chính trong tay.
Triều đình Đại Lương thể đại loạn?
Ngươi tranh đấu, kẻ tới , ai cũng khát khao thể trèo lên vị trí cao nhất, nắm giữ quyền lực chí tôn.
Giang Thiệu Hoa lặng lẽ Thái tử.
Thái tử đường chằm chằm đến mức chút tự nhiên, liền ho khẽ một tiếng, chỉnh giọng :
“Ta ý dỗ .
Bức thư gửi cho Hoàng tổ mẫu, cũng xem qua.
Nam Dương quận trồng giống lương thực sản lượng cao gấp mấy , đây là chuyện đại hỷ lợi nước lợi dân.
Phương Bắc liên tục hai năm gặp đại hạn, đặc biệt là năm ngoái, nhiều nơi đất đai khô cằn đến mức một hạt thóc cũng thu .
Không bao nhiêu bách tính c.h.ế.t đường chạy nạn.”
“Những điều , đều hiểu, cũng lo lắng kém.
Vì , khi đăng cơ, tiên sẽ định Bình Châu, đó lập tức thúc đẩy việc gieo trồng loại lương thực mới.”
ông trời vốn cho cơ hội để thở.
Giang Thiệu Hoa thầm tiếp lời trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Năm nay còn nạn châu chấu.
Thiên tai liên miên sẽ khiến bắc cương sụp đổ.
Bắc phương rơi đại loạn, Đạt Đát và Nhu Nhiên tất sẽ nhân cơ hội xuất binh xâm phạm biên giới.
Đại Lương chẳng khác nào một con thuyền nát chòng chành giữa sóng dữ, gắng gượng tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn những đợt sóng vô tình nhấn chìm.
Về , Đại Lương chịu khuất nhục, cắt đất bồi thường, thậm chí còn gả Công chúa Bảo Hoa xa để hòa .
Cuối cùng, chỉ còn nửa giang sơn, miễn cưỡng duy trì.
Những lời , nàng nên với Thái tử thế nào đây?
Giang Thiệu Hoa trầm mặc giây lát, nhẹ giọng : “Đa tạ đường .”
Thái tử ít nhiều cũng chút hổ thẹn, liền khổ:
“Muội đừng những lời để chọc hổ.
Muội là nữ nhi, một lòng lo nghĩ cho triều đình, dâng giống lương thực mới cho triều đình.
Kết quả chỉ trích đủ điều.
Đặt ai mà chẳng thấy uất ức.”
“Hôm nay thấy rõ bộ mặt của triều thần .
Cũng ‘đại triển thần uy’, mắng cho bọn họ một trận chỗ chui.
cuối cùng, những việc vẫn giao cho bọn họ .”
“Muội hôm nay xả giận một trận thống khoái, nhưng , khi gặp Vương Thừa tướng, Trương Thượng thư, Đới Thượng thư, hãy giữ thái độ khách khí một chút.
Bọn họ đều là lão thần ba triều, địa vị cao trọng.
Nếu bọn họ ghi hận trong lòng, cố ý gây khó dễ cho Nam Dương quận, dù bảo vệ , cũng sẽ dễ dàng.”
Trong lòng Giang Thiệu Hoa chợt dâng lên một cỗ ấm áp, nàng mỉm Thái tử:
“Ta đường đường chính chính, lý lẽ rõ ràng, đường che chở, sợ gì bọn họ?
Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự hợp bắt nạt , liền loạn một phen.
Dù cũng chỉ là một tiểu cô nương hiểu chuyện, bọn họ đều lớn tuổi cả , nỡ so đo với ?”
Tâm trạng u ám của Thái tử thoáng chốc trêu chọc mà giãn , bật : “Thì còn giấu một chiêu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-283-thai-tu.html.]
Giang Thiệu Hoa thản nhiên đáp: “Bất kể là chiêu gì, chỉ cần tác dụng là .”
Nàng dừng một chút, hạ giọng :
“Ba ngày nữa, linh cữu của Hoàng bá phụ sẽ đưa đến Hoàng lăng an táng.
Đường , hãy gắng gượng thêm một chút.
Nếu chống đỡ nổi, cứ với , sẽ cùng chống đỡ.”
Những ngày qua, ai ai cũng nhắc nhở rằng, là thiên tử tương lai của Đại Lương, chống đỡ một mảnh trời.
Thái hậu Trịnh thị .
Mẫu phi Lý Quý phi cũng .
Trưởng tỷ, tiểu , và cả văn võ bá quan trong triều, tất cả đều mong đợi như thế.
Những kỳ vọng và trách nhiệm nặng nề giống như một ngọn núi lớn, đè lên lồng n.g.ự.c .
suy cho cùng, cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mất cha, trong lòng mờ mịt hoang mang, vô cùng bất lực.
Hắn gào trong linh đường, chỉ vì mất cha, mà còn bởi vì áp lực quá lớn, trút .
Giờ phút , lời ấm lòng của Giang Thiệu Hoa như một luồng ánh sáng ấm áp, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của .
Thái tử nàng chằm chằm: “Hôm nay , giúp một đại ân.”
Nếu nàng xuất kỳ bất ý, giành tiên cơ tấn công, triệt để đè bẹp khí thế của Vương Thừa tướng và những khác, thì thể thuận lợi phái Phạm đại tướng quân xuất chinh?
Giang Thiệu Hoa tỏ vẻ vô tội: “Ta chỉ là nhất thời xả giận mà thôi, nào vô tình giúp một phen?”
Thái tử dậy: “Ta đến linh đường, cùng chứ?”
“Đương nhiên .
Hôm nay cứng , ai dám dị nghị, sẽ xé miệng .
Dù vẫn là một tiểu cô nương bồng bột mà.”
Huynh , cùng bật .
Bên ngoài thiên điện, nhóm bạn sách của Thái tử đang đợi.
Bên trong cửa lớn dày chắn , hơn nữa, Thái tử cùng Giang Thiệu Hoa hạ thấp giọng chuyện, bọn họ tự nhiên thể thấy gì.
Vương Cẩm ánh mắt mơ hồ, đang nghĩ điều gì.
Lý Bác Nguyên thở dài: “Thật ngờ, hôm nay Nam Dương quận chúa bất ngờ phát , lợi hại đến thế.
Không giấu gì các ngươi, lúc đó còn chấn động đến mức dám thở mạnh.”
Thế tử Cao Lương vương, Giang Di, cũng chậc lưỡi hai tiếng: “Vị đường tỷ Thiệu Hoa , tính tình cứng rắn, lý lẽ chặt chẽ, đúng là dạng .”
Vừa , liếc Vương Tứ Lang đang ngẩn , bất ngờ dùng khuỷu tay huých một cái: “Vương Tứ Lang, ngươi thất thần cái gì thế?
Có trong lòng đang nghĩ cách phản kích, giúp phụ ngươi lấy thể diện ?”
Vương Cẩm đành hồn, trừng mắt : “Nói bậy bạ gì đấy!
Nam Dương quận chúa còn cập kê, vẫn chỉ là một tiểu cô nương, đường đường nam tử bảy thước, thể chấp nhặt với một cô nương?”
Nói cũng , nữ nhân đối đầu với nam nhân, cũng một chút ưu thế về giới tính.
Nếu hôm nay đổi là một quan viên cấp thấp dám đối chọi với Vương Thừa tướng, chỉ sợ ông sớm vỗ bàn quát mắng .
khi đối diện với một tiểu cô nương, dù lý cũng nhường ba phần.
Giang Thiệu Hoa hề e ngại, dựa điểm mà khí thế hiên ngang, lý thì nhượng bộ.
Vương Cẩm như , Giang Di và Lý Bác Nguyên đương nhiên tin, hai liếc , ánh mắt chút mờ ám, đó đồng loạt khẽ.
Vương Cẩm hổ, nhanh chóng dời ánh mắt , bất ngờ chạm ánh của Trịnh Trân.
Ánh mắt Trịnh Trân kỳ quái, cứ chằm chằm , giống như một con hổ dữ sẵn sàng vồ mồi.
“Tử Hiến, ngươi như gì?” Trong lòng Vương Cẩm bỗng dưng giật thót, nửa đùa nửa thật hỏi: “Chẳng lẽ gần đây lỡ miệng gì đắc tội với ngươi ?”
Trịnh Trân khẽ nhếch môi, thu ánh : “Chỉ là xem thôi, ý gì khác.”
Vương Thừa tướng và An Quốc công vốn thế nước lửa dung.
Vương Cẩm và Trịnh Trân cùng là Thái tử bạn , ngày ngày kề cận, nên những tình huống khó xử thế cũng ngày càng nhiều.
Lý Bác Nguyên đang định mở lời hòa giải thì chợt thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân.
Thái tử , Nam Dương quận chúa theo ngay .
Chúng bạn của Thái tử lập tức im bặt, đồng loạt tiến lên hành lễ.