Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 270: Quốc Tang (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-09-21 23:23:47
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió rít từng cơn, mang theo lạnh cắt da cắt thịt, thổi tung lọn tóc mai bên tai, chiếc áo choàng dày nặng tung bay, cũng nhuộm đỏ đôi má Giang Thiệu Hoa.
Những ngày qua, bọn họ rong ruổi ngừng nghỉ.
Rời khỏi quận Nam Dương, Giang Thiệu Hoa dẫn theo đoàn thẳng tiến về kinh thành.
Ban ngày chạy suốt trăm dặm, tối đến hoặc nghỉ ở dịch quán, hoặc trực tiếp qua đêm giữa đồng hoang.
Trải qua nắng gió ngừng như , ai nấy cũng phần mỏi mệt.
Hai trăm binh đều là những nam nhân cường tráng, tất nhiên thành vấn đề.
Ngay cả Trần Cẩm Ngọc cũng nghiến răng cố gắng chịu đựng.
Từ lúc nàng nhận tin báo tang, khởi hành lên đường đến giờ qua hơn nửa tháng.
Theo lễ chế, linh cữu thiên tử quàn bảy mươi chín ngày khi an táng ở hoàng lăng.
Thời gian cấp bách, thể trì hoãn dù chỉ một khắc.
Tiểu Hoa theo chủ nhân chạy mấy ngày, cuối cùng cũng kiệt sức, giờ đây chỉ ngoan ngoãn lưng chiến mã.
Giang Thiệu Hoa thì đổi sang cưỡi một con bạch mã.
Lần lên kinh, mỗi mang theo ba con ngựa để luân phiên cưỡi, bảo đảm sức ngựa luôn dồi dào.
“Quận chúa, chỉ còn hai ngày đường nữa là đến kinh thành.”
Tống Uyên khuôn mặt gió lạnh thổi đến ửng đỏ của nàng, khỏi đau lòng: “Các phiên vương như Đông Bình vương, Hoài Dương vương lẽ cũng đang đường.
Quận chúa cần quá vội vàng, đêm nay hãy nghỉ dịch quán lâu hơn một chút.”
Giang Thiệu Hoa khẽ thở một , trầm giọng : “Vẫn là nên cung sớm thì hơn.”
Bình Châu vẫn còn chiến loạn, trong cung Trịnh Thái hậu và Vương thừa tướng đấu đá gay gắt.
Nếu vì đang trong thời gian quốc tang, e rằng triều đình sớm loạn thành một mớ bòng bong.
Trước đây, nàng cố ý tránh xa vòng xoáy quyền lực, dính líu quá sâu.
giờ đây, khi đặt chân đến kinh thành, nàng sớm muộn gì cũng đối diện.
Vậy thì thà rằng chủ động nắm bắt cơ hội còn hơn.
Tống Uyên hiểu rõ tính tình nàng, thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Đêm đó, do hành trình gấp rút, bọn họ bỏ lỡ dịch quán, đành ngủ giữa hoang dã.
Giang Thiệu Hoa trong chiếc lều vải đơn giản, qua kẽ hở lên bầu trời đầy , thầm tính toán về những chuyện sẽ xảy khi cung…
“Quận chúa còn ngủ ?”
Bên tai nàng chợt vang lên giọng quen thuộc của một thiếu nữ.
Giang Thiệu Hoa hồn, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Lữ trình vội vã, các binh đều mười chung một lều.
Nàng và Trần Cẩm Ngọc ở chung một lều, còn Ngân Chu và Trà Bạch thì ngủ ở góc lều.
Trần Cẩm Ngọc thò đầu gần, đôi mắt đen láy sáng rực:
“Quận chúa, kinh thành trông như thế nào?
Ta mười sáu tuổi , mà đây là đầu tiên đặt chân đến kinh thành đó!”
Trần Cẩm Ngọc sinh và lớn lên ở Nam Dương, từng cơ hội rời khỏi đó.
Đây là đầu tiên nàng xuất hành xa như , cũng là đầu đặt chân đến kinh đô, trong lòng khỏi háo hức.
Giang Thiệu Hoa dáng vẻ nàng , dường như thấy hình bóng kiếp khi đầu kinh, buồn , thoáng chút bâng khuâng:
“Ta cũng là đầu đến kinh thành.
Ngươi hỏi , cũng .”
Nghe , Trần Cẩm Ngọc xoa xoa đầu, bật nhỏ giọng:
“Ta cứ cảm giác quận chúa cái gì cũng , nên vô thức hỏi mà thôi.”
Giang Thiệu Hoa nhẹ giọng than thở:
“Trên đời , gì ai thực sự hết thứ. Ở Nam Dương, thể một là một, hai là hai.
đến kinh thành, dù thực quyền, phong địa, binh mã, cũng chỉ như một vị phiên vương mà thôi.
Đám trọng thần trong triều, Trịnh Thái hậu Vương thừa tướng, chẳng ai dễ đối phó cả.”
“Cẩm Ngọc, khi cung, ngươi nhất định cẩn thận, lơ là.”
Trần Cẩm Ngọc lập tức gật đầu thật mạnh.
Lều trại yên tĩnh trong chốc lát, vang lên tiếng nhỏ nhẹ của Trần Cẩm Ngọc:
“Quận chúa cung, hẳn sẽ gặp Trịnh tiểu công gia, đúng ?”
Giang Thiệu Hoa “ừ” một tiếng.
Trong lều tối đen, dù gần trong gang tấc cũng rõ biểu cảm của quận chúa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Cẩm Ngọc nhẹ nhàng dịch gần, khẽ:
“Còn nữa, vị Vương tứ công tử cũng đang ở kinh thành, quận chúa gặp ?”
Giang Thiệu Hoa khẽ bất đắc dĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-270-quoc-tang-phan-2.html.]
“Sao tối nay ngươi hỏi mấy chuyện thế?”
Trần Cẩm Ngọc chớp chớp mắt:
“Dù cũng rảnh rỗi, tùy tiện hỏi thôi mà.
Nói , , cam đoan sẽ kể với ai .”
Ban ngày đường, hai giữ nghiêm lễ quân thần, chỉ bàn chuyện chính sự.
khi đêm xuống, Trần Cẩm Ngọc vẫn là thiếu nữ nhí nhảnh đáng yêu như .
Giang Thiệu Hoa nàng quấn lấy, đành nghiêm túc suy nghĩ một lát đáp:
“Không gặp.”
Chuyện cũ như mây khói.
Nàng chọn một con đường mới, chẳng còn lý do gì để ngoảnh đầu .
Hai ngày , đoàn cuối cùng cũng đến cổng thành kinh đô.
Bức tường thành cao lớn, sừng sững uy nghi mắt.
Thủ vệ canh, khuôn mặt nghiêm nghị, bên hông đều giắt trường đao.
Người thành xếp thành hàng dài, từng từng lượt tra xét.
Trong thời gian quốc tang, lượng thương nhân bách tính kinh ít hơn hẳn ngày thường.
Dù , hàng chờ thành vẫn kéo dài mấy dặm.
Đội ngũ hai trăm của Giang Thiệu Hoa, mỗi dắt theo ba con chiến mã, vó ngựa nện xuống mặt đất, tạo nên tiếng động dồn dập, khiến nền đất rung lên.
Một động tĩnh lớn như lập tức thu hút sự chú ý của xung quanh.
Tướng giữ cửa thành lập tức cau mày, đích xuống cổng thành.
Tống Uyên thúc ngựa tiến lên, ôm quyền thi lễ với vị tướng đó:
“Bản tướng là Tống Uyên, thống lĩnh binh của Nam Dương quận chúa.”
Thì là Nam Dương quận chúa.
Những ngày gần đây, mỗi ngày đều kinh chịu tang, từ các châu quận sử cho đến phiên vương, ai nấy phận đều hề tầm thường.
Nghe thấy danh hiệu của Nam Dương quận chúa, vị tướng giữ thành cũng quá kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt đáp lễ:
“Xin Tống thống lĩnh xuất trình tín bài.
Ngoài , theo quy định, khi thành cần kiểm tra kỹ lưỡng.
Nếu gì đắc tội, mong Tống thống lĩnh thông cảm.”
Tống Uyên cau mày, đầu bẩm báo với quận chúa.
Kiểm tra khi thành vốn là quy tắc, nhưng thực tế, khi gặp nhân vật địa vị cao, các tướng thủ thành thường chỉ qua loa, nhanh chóng cho qua.
Vị tướng giữ thành tỏ rõ thái độ công vụ cứng nhắc, ngoài mục đích cố ý gây khó dễ cho nàng.
Phần nhiều là vì xem thường nàng tuổi còn trẻ, một phần khác cũng là để tỏ rõ lập trường với phe cánh của Vương thừa tướng.
Điều cho thấy, cuộc đấu đá trong triều đình căng thẳng đến mức nào.
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa lạnh một chút, thản nhiên :
“Bảo , bản quận chúa cần lập tức thành, chậm trễ thời gian của .”
Tống Uyên gật đầu, xoay đến mặt vị tướng giữ thành, giọng điệu cứng rắn hơn hẳn:
“Quận chúa cần lập tức cung chịu tang.
Phiền tướng quân tránh đường ngay.”
Vị tướng giữ thành cũng kẻ dễ đối phó, nét mặt đổi, giọng vẫn bình thản:
“Quận chúa là phận tôn quý, cần kiểm tra.
bộ binh theo hầu đều tạm thời ở bên ngoài, tránh để kẻ mang ý đồ bất chính trộn .”
Rõ ràng là đang cố ý gây khó dễ.
Sắc mặt Tống Uyên trầm xuống, định tay thì phía vang lên giọng quen thuộc:
“Tống thống lĩnh chớ nóng vội.
Bản quận chúa thành , các ngươi chờ kiểm tra xong đến Nam Dương vương phủ hội hợp.”
Tống Uyên lập tức :
“Mạt tướng xin theo quận chúa cung.”
Quận chúa một một tiến kinh thành, há thể yên tâm?
Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua vị tướng thủ thành, đột nhiên hỏi:
“Ngươi họ Tả?”
Ánh mắt sắc bén như đao.
Vị tướng giật , dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của nàng, chần chừ một lát đáp:
“Mạt tướng, Tả Việt.”