Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 268: Đại Bại (Phần 2)

Cập nhật lúc: 2025-09-21 23:23:44
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Ánh nến lay động nhẹ nhàng, tỏa một mảng sáng vàng ấm áp.

Trong ánh sáng đó, hai cha con lặng lẽ đối diện .

Lâu thật lâu, ai mở miệng.

Không qua bao lâu, An Quốc công mới khàn giọng lên tiếng, giọng điệu nặng nề:

“Việc hệ trọng, cần suy nghĩ kỹ.”

Trịnh Trân sắc mặt vẫn như thường, nhẹ giọng đáp:

“Thời gian còn nhiều, mong phụ nắm chắc cơ hội.”

Cơ hội?

Đó là bách tính rơi cảnh lầm than, chiến hỏa lan tràn.

Đó là vô sinh mạng binh sĩ và dân chúng cuốn tử lộ.

Vậy mà Trịnh Trân thể bình thản những lời , lạnh lùng đến mức khiến cảm thấy đáng sợ.

An Quốc công bỗng dưng một cảm giác bất an, thậm chí là sợ hãi.

Ông khẽ nhắm mắt, giọng điệu áp chế cảm xúc:

“Con lui xuống , cần một suy nghĩ.”

Trịnh Trân gật đầu, khi rời , vẫn để một câu:

“Nếu đại sự, tiên nắm quyền trong tay.

Đây là đạo lý do chính phụ dạy con.”

“Vương Vinh là gia chủ của họ Vương, ba triều thừa tướng.

Thượng thư Lại Bộ là của , Đại tướng quân trấn thủ biên cương cũng là của .

Cả triều văn võ, bao nhiêu kẻ thần phục .”

“Hoàng thượng bệnh nặng, chắc hẳn phụ cũng còn cầm cự bao lâu nữa.

Đến khi thái tử đăng cơ, Thái hậu đấu một Vương Thừa Tướng môn sinh trải khắp triều đình?”

“Họ Trịnh chúng là ngoại thích, thể vững đến hôm nay là nhờ Thái hậu.

Chúng Thái hậu phân ưu.

Cũng vì lợi ích của chính Trịnh gia, nếu trở thành thế gia đầu Đại Lương, thì nắm giữ thực quyền.

So với mục tiêu đó, một Bình Châu một doanh Anh Vệ, bên nào nặng bên nào nhẹ, mong phụ suy xét.”

Nói xong, xoay rời .

Thư phòng trở về sự tĩnh lặng ban đầu.

An Quốc công lặng lẽ ánh nến cháy bập bùng, sắc mặt ngừng biến đổi, trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc phức tạp.

Ngọn nến cháy suốt đêm.

Sáng hôm , An Quốc công mắt đỏ ngầu bước khỏi thư phòng.

Ông lơ đãng hỏi gia nhân:

“Tiểu công gia tới đây ?”

Gia nhân lập tức bẩm báo: “Hồi bẩm Quốc công gia, tiểu công gia cung từ canh năm .”

Trịnh Trân là bạn học và tâm phúc của thái tử, hàng ngày cung bầu bạn bên thái tử, theo thái tử chính sự, tấu chương.

Đây chính là con đường nhất để rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm.

Ngày , nếu thái tử lên ngôi, Trịnh Trân ắt sẽ trở thành tâm phúc quyền thần.

An Quốc công hít sâu một , trầm giọng phân phó mấy câu.

Gia nhân nhận lệnh lập tức lui xuống.

Tối hôm đó, trong thư phòng An Quốc công xuất hiện vài gương mặt lạ lẫm.

Bọn họ chính là những tử sĩ mà họ Trịnh âm thầm bồi dưỡng bấy lâu nay.

Dưới sự quan sát của cả triều đình, Đỗ tướng quân dẫn theo ba vạn tinh binh Anh Vệ doanh rời kinh, tiến về Bình Châu tiếp viện.

Thời gian đó, chiến báo liên tiếp truyền về triều đình như tuyết rơi.

Sau khi Vệ tướng quân đại bại, sĩ khí trong doanh Anh Vệ rơi xuống đáy vực.

Những trận đánh , quân triều đình liên tiếp chiến bại.

Hai năm hạn hán liên tiếp, triều đình cứu tế hiệu quả, dân chúng Bình Châu đói khát lầm than, lòng dân oán giận ngút trời.

Tần Thắng khi chiếm Bình Châu lập tức đồ sát tất cả đại hộ trong thành, cướp sạch lương thực từ những kho lương đầy ắp của họ.

Trong khi đó, dân chúng Bình Châu lấy một hạt gạo.

Tần Thắng phân phát lương thực cho dân, chẳng bao lâu thu phục lòng .

Không ngờ, vị “Bình Châu vương” dân chúng ủng hộ nhiệt liệt.

Rất nhiều thanh niên trai tráng tình nguyện gia nhập quân phản loạn.

Chỉ trong một thời gian ngắn, đội quân của Tần Thắng từ vài ngàn nhanh chóng mở rộng lên ba, bốn vạn !

Vân Mộng Hạ Vũ

Dân Bình Châu còn tranh báo tin về hành tung của quân triều đình, khiến cho quân triều đình chèn ép khắp nơi.

Doanh Anh Vệ ở Bình Châu chẳng khác nào hổ sa xuống đồng bằng, chật vật vô cùng!

Vệ tướng quân liên tiếp dâng sớ nhận tội.

Đến khi bản tấu sớ thứ ba dâng lên triều đình, một tin tức còn chấn động hơn cũng ập đến—

Đỗ tướng quân mới địa phận Bình Châu, kịp triển khai đội hình thì quân phản loạn phục kích, ám sát ngay tại chỗ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-268-dai-bai-phan-2.html.]

Ba vạn tinh binh do mất chủ soái mà rối loạn trận cước, lập tức quân Bình Châu bao vây đánh tan tác, thương vong thê thảm!

Đến đây, đội quân Anh Vệ gồm năm vạn tinh binh, sụp đổ trong tay quân phản loạn!

Quân tâm tan rã, binh sĩ bỏ trốn khỏi doanh trại ngày một nhiều.

Khi tin tức truyền đến hoàng cung, Thái Khang Đế trợn to mắt, sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ, mở miệng phun một búng máu, hôn mê bất tỉnh!

Cả hoàng cung lập tức đại loạn.

Thái y dốc lực cứu chữa, nhưng cơn thịnh nộ tổn thương long thể nghiêm trọng, khiến Thái Khang Đế thể hồi phục.

Đêm hôm đó, hoàng đế băng hà.

Lý Quý nhân đến ngất xỉu.

Mỹ nhân trẻ trung xinh – Phạm Quý nhân – cũng đến mức ngất .

Trịnh Thái hậu đau đớn đến tột cùng, phẫn nộ mắng chửi:

“Vương Vinh!

Chính ngươi kiên quyết để Vệ tướng quân cầm quân dẹp loạn, chính ngươi phái Đỗ tướng quân dẫn binh tiếp viện!

Quân Anh Vệ hết đến khác chiến bại, c.h.ế.t chóc vô , rốt cuộc ngay cả Bình Châu cũng mất.

Hoàng thượng chính là dồn đến đường cùng mà tức chết!”

“Ngươi còn mặt mũi quỳ ở đây ?

Cút!

Cút ngay cho !”

Vương Thừa Tướng, kẻ từng quyền khuynh triều chính, giờ phút còn giữ vẻ kiêu căng ngạo nghễ ngày , chỉ thể quỳ bên long sàng, nước mắt giàn giụa, tự trách thôi.

Thái tử Giang Tụng mắt đỏ hoe, ánh ghim chặt Vương Thừa Tướng, trong ánh mắt tràn ngập hận ý.

Thực , long thể Thái Khang Đế vốn suy yếu từ lâu, chỉ còn chống đỡ bằng thuốc bổ.

Biến cố của Bình Châu chẳng khác nào nhát d.a.o cuối cùng cắt đứt tàn của ông.

Vậy nên, ông thể chờ đến mùa xuân năm .

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, Thái Khang Đế vĩnh viễn nhắm mắt trong cơn uất nghẹn.

Ngay cả lúc lâm chung, ông cũng kịp để một lời di huấn.

Nếu còn thời gian, chí ít ông cũng sẽ dặn dò thái tử: “Dù thế nào nữa, cũng định triều đình , đừng vội động đến Vương Thừa Tướng.”

ông kịp gì cả.

“Người !”

Thái tử nghiến răng quát lớn, “Giam Vương Thừa Tướng đại lao!

Chờ khi lo liệu xong tang sự của phụ hoàng, sẽ tính sổ !”

Tuy nhiên, lời dứt, cả đại điện chìm tĩnh lặng đáng sợ.

Không ai động đậy.

Các binh sĩ Cấm quân lén đưa mắt , dám hành động.

Từ đến nay, Vương Thừa Tướng một , vạn , uy danh ăn sâu lòng bá quan.

Cho dù thái tử đăng cơ, chỉ bằng một câu lập tức bắt giam Vương Thừa Tướng?

Ai dám tay?!

Thái tử giận đến run , ánh mắt lạnh như băng quét qua đám thị vệ, cuối cùng chỉ thẳng thống lĩnh Cấm quân:

“Tướng quân Bao, quả nhân lệnh cho ngươi, lập tức bắt Vương Thừa Tướng !”

Lần , thống lĩnh Bao dám do dự nữa, vội vàng lĩnh lệnh.

khi ông tiến lên, mới chạm tay áo Vương Thừa Tướng, thì lão thừa tướng chợt bật dậy, quét mắt qua đại điện, uy thế vẫn sắc bén như xưa:

“Ai dám động bản tướng?!”

Trịnh Thái hậu vốn đau thương đến cùng cực, lúc cơn giận thiêu đốt, gương mặt biến dạng vì phẫn nộ:

“Tốt lắm, Vương Thừa Tướng thật uy phong!

Hôm nay ai gia liều c.h.ế.t cũng bắt ngươi !

Ta xem thử, rốt cuộc cả triều đình đều cùng ngươi đồng mưu phản nghịch ?!”

Vừa dứt lời, Lại Bộ Thượng Thư Trương đại nhân đột nhiên dậy:

“Thái hậu nương nương, xin bớt giận!

Trận chiến ở Bình Châu quá nhiều điểm đáng ngờ, chuyện Đỗ tướng quân ám sát cần điều tra kỹ lưỡng.

Chờ tra xét rõ ràng, Vương Thừa Tướng ắt sẽ câu trả lời thỏa đáng cho bệ hạ và thiên hạ.”

Không chỉ Lại Bộ, ngay cả Hình Bộ Thượng Thư Đới đại nhân cũng bước lên:

“Lời Trương đại nhân lý.

Trong lúc , điều quan trọng nhất là lo hậu sự cho hoàng thượng, mới bàn đến chuyện khác.”

Sau đó, từng vị đại thần cũng lượt bày tỏ ủng hộ Vương Thừa Tướng.

Những đại thần mặt trong cung từ đêm hôm qua, gồm Lục Bộ Thượng Thư, các võ tướng quan trọng trong quân đội, còn cả hoàng quốc thích, tổng cộng hơn ba mươi .

Thế nhưng, lúc , hơn mười công khai về phía Vương Thừa Tướng!

Từ nãy đến giờ, An Quốc công vẫn yên lặng quan sát.

Giờ phút , rốt cuộc ông cũng cất bước tiến lên, ánh mắt sắc như dao, giận dữ chỉ trích:

“Hoàng thượng mới nhắm mắt, các ngươi phản ?!”

 

Loading...