Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 259: Tấu Chương (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-21 02:21:38
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Cẩm—Vương Tứ lang đương nhiên là một xuất sắc.
Xuất từ danh môn thế gia họ Vương, phụ là đương kim Thừa tướng.
Dung mạo tuấn tú, phong thái thư sinh, tư chất thông minh, tài văn chương xuất chúng.
Hơn nữa, tính tình khiêm tốn ôn hòa, hề chút kiêu ngạo.
Về tuổi tác, Vương Cẩm năm nay mười lăm, nhỏ hơn Công chúa Bảo Hoa một tuổi, cũng coi như xứng đôi.
Thái tử mong Vương Tứ lang trở thành tỷ phu của .
Hôm nay cố ý nhắc đến, là để nhắc nhở Công chúa Bảo Hoa đừng bỏ lỡ mối nhân duyên .
đáng tiếc, Công chúa Bảo Hoa như một con trai biển, cứng đầu chịu mở miệng.
Thái tử thấy cũng ép buộc, chỉ đành im lặng.
Công chúa Bảo Hoa mang theo tâm sự nặng nề trở về tẩm cung.
Giang Hoàn Hoa, Giang Nguyệt Hoa và Phạm Gia Ninh vui vẻ đón.
Ba họ đều là bạn của công chúa, ngày thường cũng sống trong tẩm cung của nàng.
Những thiếu nữ địa vị cao quý, tuổi tác tương đồng, ngày ngày bên , tình cảm đương nhiên vô cùng thiết.
Phạm Gia Ninh nhanh nhạy nhận tâm trạng vui của Công chúa Bảo Hoa, liền quan tâm hỏi han:
“Công chúa hôm nay vẻ vui.”
Công chúa Bảo Hoa điều chỉnh cảm xúc, nhẹ giọng đáp:
“Phụ hoàng long thể thấy khá hơn, lo lắng trong lòng.”
Con gái lo lắng cho bệnh tình của phụ , đây là lý do hợp lý nhất.
Phạm Gia Ninh cũng nghi ngờ, thuận theo mà an ủi:
“Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, nhất định trời cao che chở.
Trong thái y viện nhiều danh y giỏi, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng.”
Giang Hoàn Hoa và Giang Nguyệt Hoa cũng gật đầu đồng tình.
Thực tế, chân mệnh thiên tử cũng chỉ là một cách .
Hoàng đế cũng là , cũng sinh lão bệnh tử như bất cứ ai.
Công chúa Bảo Hoa chỉ khẽ thở dài.
Phạm Gia Ninh chợt tò mò hỏi:
“Nghe Nam Dương quận chủ dâng lương thực mới lên triều đình, thật ?”
Công chúa Bảo Hoa gật đầu:
“Vương Thừa tướng khẳng định Nam Dương quận chủ đang dối.
Trên đời gì loại lương thực nào sản lượng hơn mười thạch mỗi mẫu?
Không chỉ bác bỏ tấu chương, ông còn khiển trách Nam Dương quận chủ một trận.”
Phạm Gia Ninh cau mày, thấp giọng :
“Nếu Nam Dương quận chủ dâng tấu, thì chứng tỏ nàng thực sự trồng loại lương thực .
Dù sản lượng cao đến thế, nhưng chắc chắn vẫn hơn lúa mì lúa nước thông thường.
Dù cũng là chuyện , tại Vương Thừa tướng bác bỏ và trách mắng?
Chẳng lẽ sợ Nam Dương quận thất vọng?”
Ngay cả một cô nương đơn thuần như Phạm Gia Ninh cũng cảm thấy điều đúng.
Công chúa Bảo Hoa im lặng một lúc lâu, chỉ nhẹ giọng :
“Chuyện bên trong thế nào, cũng rõ.”
Phạm Gia Ninh định hỏi tiếp, nhưng Giang Hoàn Hoa nhanh chóng chuyển đề tài, :
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mấy hôm một bức thư pháp của danh gia, thích thư pháp, chi bằng cùng xem thử?”
Giang Nguyệt Hoa giả vờ phụng phịu:
“Chỉ cho Phạm xem thôi ?
Không cho xem ?”
Bọn họ đều lớn lên trong cung, cận với Trịnh Thái hậu, nên bàn luận chuyện thị phi của bà.
Quả nhiên, Phạm Gia Ninh lập tức phân tán sự chú ý:
“Cùng !”
Công chúa Bảo Hoa cũng lấy tinh thần, theo họ xem thư pháp.
Thái tử trở về thư phòng.
Bên trong, bốn thiếu niên lập tức buông công việc trong tay, dậy đón .
“Điện hạ, long thể của Hoàng thượng thế nào?”
“Hôm nay đỡ hơn ?”
Mấy thiếu niên đều là bạn của Thái tử, cùng lớn lên, giờ cũng cùng lên triều, là những mà thiết và tin tưởng nhất.
Thái tử giấu giếm, chỉ thở dài :
“Phụ hoàng vẫn suy yếu, thấy dấu hiệu hồi phục.
Ta nhanh chóng quen với chính vụ, chia sẻ bớt gánh nặng cho phụ hoàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-259-tau-chuong-1.html.]
Có vài chuyện, mặt Trịnh Trân và Vương Cẩm, thể .
Ví dụ như việc phụ hoàng dặn dò hiếu thuận nhưng cần theo Thái hậu, đề phòng nhưng đồng thời trọng dụng Vương Thừa tướng.
Vương Cẩm ôn hòa an ủi Thái tử một lúc.
Trịnh Trân liếc Thái tử trẻ tuổi tuấn lãng, trong lòng lạnh.
Hoàng đế Thái Khang đối với ngoại thích họ Trịnh còn đề phòng hơn cả Vương Thừa tướng.
Hay đúng hơn, so với hiếu tâm dành cho Trịnh Thái hậu, Hoàng đế Thái Khang càng để ý đến quyền lực hơn.
Dù nữa, Vương Thừa tướng vốn là Thừa tướng Đại Lương, việc phò tá Thái tử xử lý triều chính vốn là lẽ đương nhiên.
Quyền thần, dù nắm bao nhiêu quyền lực, rốt cuộc vẫn là thần tử.
Trịnh Thái hậu thì khác.
Bà là mẫu nghi thiên hạ, nhưng nữ nhân can dự triều chính là đại kỵ.
Mà Trịnh gia là ngoại thích, Hoàng đế Thái Khang há thể kiêng dè?
dù kiêng dè thế nào, Hoàng đế cũng chỉ còn đầy nửa năm thọ mệnh.
Mà hai năm nữa, Thái tử trẻ tuổi cũng sẽ đột tử.
Người lên long ỷ khi đó, sẽ là đứa trẻ ngu ngốc —Nhị hoàng tử Giang Hạo, kẻ mà từ khi sinh phản ứng chậm chạp.
Đến lúc đó, địa vị cao nhất trong hậu cung chính là Trịnh Thái hậu, nắm giữ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Còn Trịnh gia, sẽ là kẻ chiến thắng lớn nhất.
Hắn chỉ cần một việc—kiên nhẫn chờ đợi.
“Chiêu Hòa Điện gửi tấu chương tới.”
Lý Bác Nguyên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc:
“Điện hạ xem ngay ?”
Thái tử chồng tấu chương dày cộp, bất giác cảm thấy đau đầu.
Số tấu chương vốn sàng lọc từ đống công văn chồng chất như núi, chỉ chiếm hai phần mỗi ngày.
Thế nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ khiến một vị Thái tử trẻ tuổi bận rộn đến tối tăm mặt mũi.
Đại Lương rộng lớn, bốn mươi châu, ba trăm quận, hơn một nghìn huyện.
Tình hình mỗi nơi đều khác biệt, chính vụ vô cùng phức tạp.
Đừng đến việc phê duyệt tấu chương, ngay cả hiểu hết nội dung bên trong cũng chuyện đơn giản.
Thái tử hít sâu một :
“Đưa đây.”
Lý Bác Nguyên lên tiếng đáp, dựa hình cao lớn, bưng nguyên một chồng tấu chương nặng nề đặt lên bàn.
Thái tử xuống, bắt đầu tập trung .
Các bạn của cũng yên lặng theo hỗ trợ.
Hắn xong một bản tấu chương, liền thuận tay đưa cho Vương Cẩm.
Vương Cẩm cẩn thận , đó mới chuyển cho Trịnh Trân.
Trịnh Trân âm thầm lạnh.
Trước đây, vị trí gần Thái tử nhất vốn là của .
nay, Hoàng đế Thái Khang trọng dụng Vương Thừa tướng, Thái tử cũng theo từng lời của Vương Thừa tướng.
Vương Cẩm tất nhiên cũng vì mà trọng dụng.
Còn Lý Bác Nguyên, vốn hứng thú với chuyện chính sự, cũng lười tấu chương, liền nhanh chóng chuẩn nghiên mực.
Nhỏ tuổi nhất là Thế tử Cao Lương Vương, tấu chương một chút ngáp liên tục.
Hắn đảo mắt một vòng, bèn lén lấy vài đĩa bánh ngọt, còn tự tay pha , tươi bưng đến mặt Thái tử:
“Đường chắc đói khát !
Ăn chút bánh, uống chút , nghỉ ngơi một lát !”
Thái tử bật , quả nhiên buông tấu chương, ăn uống, nghỉ ngơi một nén nhang.
Lúc , trong thư phòng tràn ngập tiếng hòa thuận.
Chỉ Trịnh Trân hiểu rõ, vài năm , những thiếu niên sẽ trở thành kẻ địch đội trời chung của .
Hai canh giờ trôi qua.
Thái tử mở một bản tấu chương, lướt mắt qua nội dung, lập tức cau mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Trịnh Trân kín đáo liếc qua.
Thái tử khép tấu chương , nghiêm túc với các bạn :
“Ta đến Chiêu Hòa Điện một chuyến, các ngươi cần theo, cứ xuất cung về nghỉ ngơi một đêm.”
Bốn thiếu niên cùng đồng thanh đáp.
Sau khi các bạn rời , Thái tử lập tức dậy, siết chặt tấu chương trong tay, nhanh chóng rời khỏi thư phòng, tiến thẳng đến Chiêu Hòa Điện.
Lúc về chiều, Hoàng đế Thái Khang sức khỏe suy yếu, từ trưa ngủ mê man.
Thái tử chỉ thể kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn là đợi quá lâu, Hoàng đế nhanh chóng tỉnh .
Vừa mở mắt, ánh mệt mỏi của ông rơi tấu chương trong tay Thái tử:
“Tấu chương gì ?”