Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 255: Đề Bạt (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-21 02:21:34
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày , tại đại trạch nhà họ Thang ở huyện Tây Ngạc, Thang Ngũ thái gia khẩu dụ của quận chúa liền chút do dự đáp:
“Ta lập tức lên đường!”
Mạnh Tam Bảo, truyền khẩu dụ, mỉm :
“Quận chúa đặc biệt dặn dò, mời Thang Ngũ thái gia dẫn theo những hậu bối tài giỏi trong nhà cùng .”
Thang Ngũ thái gia vui vẻ đáp ứng, tìm Thang lão thái gia.
Mấy ngày , đoàn xe mua lương thực của nhà họ Thang gặp loạn phỉ đường, tổn thất nặng nề.
Quận chúa xuất binh dẹp sạch bọn giặc cỏ , bộ tù binh còn sống đều đưa mỏ khai thác, cả đời đừng mong thấy ánh mặt trời.
Mối huyết hải thâm thù của nhà họ Thang báo, từ xuống đều vô cùng cảm kích quận chúa.
Ngay cả Thang lão thái gia, nhắc đến quận chúa cũng chỉ còn sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Nghe quận chúa trọng trách giao phó cho nhà họ Thang, Thang lão thái gia lập tức :
“Đem thêm nhiều theo .”
Thang Ngũ thái gia gật đầu:
“Ta cũng ý .
Thang Khải cũng sẽ cùng .”
Trong hàng cháu của nhà họ Thang, Thang Khải năm nay mười chín tuổi là xuất sắc nhất.
Năm ngoái thể tự dẫn một đội nhân mã mua lương thực.
Đại sự mắt, những hiềm khích nhỏ giữa tạm thời nhắc đến nữa.
Thang lão thái gia, gia chủ mấy chục năm, lúc càng lo nghĩ về tiền đồ của gia tộc.
Ông hạ giọng :
“Hiện tại phương Bắc đại hạn, triều đình liên tục thu mua lương thực từ phương Nam.
Kênh mua lương thực đây của nhà giờ chỉ còn đầy ba phần, đủ để duy trì hệ thống lương điếm nữa .”
“Quận chúa trọng trách giao cho nhà họ Thang, chứng tỏ ý trọng dụng chúng , nhất định thể bỏ lỡ cơ hội .”
“Năm xưa nhà họ Mã phát đạt thế nào, ngươi và đều rõ.
Có lẽ, đây chính là cơ hội trời ban cho nhà họ Thang.
Nhất định nắm chắc!”
Thang Ngũ thái gia mạnh mẽ gật đầu.
Thang lão thái gia, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ông thật sâu:
“Ngươi cứ yên tâm việc, trong nhà sẽ giữ vững, để xảy chuyện gì.”
Hơn hai năm nắm giữ gia tộc, đây là đầu tiên Thang lão thái gia thật sự cúi đầu, cũng là đầu tiên dùng thái độ của một gia chủ mà đối đãi với ông.
Thang Ngũ thái gia tinh thần phấn chấn, thẳng , chắp tay hành lễ:
“Đa tạ đại ca.”
Thang Ngũ thái gia hành động nhanh nhẹn, lập tức chọn tám hậu bối trẻ tuổi khỏe mạnh, ngay trong đêm thu dọn hành lý, sáng sớm hôm liền lên đường đến vương phủ.
Trên đường , nhân lúc nghỉ ngơi, Thang Ngũ thái gia tươi trò chuyện với Mạnh Tam Bảo.
Mạnh Tam Bảo tuy bề ngoài thô kệch nhưng thực chất là cẩn trọng và kín tiếng, mặc cho Thang Ngũ thái gia gặng hỏi bóng gió thế nào, cũng hé một lời.
Thang Ngũ thái gia đành từ bỏ ý định dò xét, tập trung lên đường.
Khi đến Nam Dương vương phủ, ngay cả nước cũng kịp uống, ông lập tức bái kiến quận chúa.
Giang Thiệu Hoa mỉm dịu dàng:
“Thang Ngũ thái gia đường xa vất vả, mau xuống chuyện.”
Thang Ngũ thái gia ân sủng mà kinh hãi, vội xua tay:
“Không dám, dám!
Quận chúa cứ gọi là Thang Ngũ, hoặc Thang Hiển Trung là .”
Giang Thiệu Hoa khẽ mỉm :
“Loạn thế xuất hào hùng, nguy nan hiển trung tâm.
Cái tên Thang Hiển Trung thật .”
Chỉ hai câu ngắn ngủi, hàm ý sâu xa.
Thang Ngũ thái gia tinh thần chấn động, lập tức chắp tay :
“Nhà họ Thang chịu đại ân của quận chúa, nguyện vì quận chúa sinh tử, tiếc bất cứ điều gì!”
Giang Thiệu Hoa nhẹ, ôn hòa :
“Bản quận chúa triệu ngươi đến, quả thực một việc thương nghị.”
Nàng kể rõ chuyện chuẩn vận chuyển ngô và khoai lang lên phương Bắc:
“…
Lương thực đổi bao nhiêu bạc điều quan trọng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-255-de-bat-1.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Quan trọng hơn là phổ biến hai loại lương thực mới .
Một mẫu ngô thể thu mười ba, mười bốn thạch, còn khoai lang sản lượng còn cao hơn.
Chỉ cần hai thứ trồng rộng rãi, thể cứu sống vô bách tính, đây là một việc lợi nước lợi dân, công đức vô lượng.”
“ chuyện cũng ít nguy hiểm.
Thứ nhất, đường xa vất vả, thứ hai, thời gian kéo dài, thể mất đến hai, ba năm, thậm chí nhiều năm.”
“Hơn nữa, hiện tại đường yên , khắp nơi đều loạn phỉ.
Ta sẽ phái vệ doanh theo hộ tống, nhưng nếu gặp đại nhóm dân đói cùng quẫn, vẫn nguy hiểm.”
“Nếu nhà họ Thang sẵn lòng nhận việc , bản quận chúa tuyệt đối để các ngươi chịu thiệt.”
“Bạc bán ngô và khoai lang, nhà họ Thang giữ ba phần.
Ngươi cần chối từ, bản quận chúa bao giờ sai mà hồi báo.”
“Chuyện , ngươi cứ suy nghĩ kỹ trong vài ngày, thể phái về báo cho trưởng ngươi, bàn bạc một chút.
Khi quyết định xong, hãy hồi báo cho .”
Thang Ngũ thái gia lẳng lặng xong, chắp tay :
“Không cần suy nghĩ nữa, ngay bây giờ thể hồi đáp quận chúa: Nhà họ Thang nhận việc .”
Giang Thiệu Hoa ánh mắt thoáng hiện ý :
“Ngươi thực sự suy nghĩ kỹ ?”
“Trước khi đến đây nghĩ kỹ.”
Thang Ngũ thái gia nghiêm nghị đáp: “Thảo dân vẫn giữ nguyên lời cũ, quận chúa đại ân với nhà họ Thang, bây giờ chính là lúc chúng báo đáp, thể chối từ.”
“Hơn nữa, hiện nay bên ngoài việc thu mua lương thực dễ, nhưng Nam Dương thiếu lương.
Thảo dân đang lo lắng nên duy trì hệ thống lương điếm thế nào.
Nay thể mở rộng buôn bán sang phương Bắc, , nhờ cơn gió Đông của quận chúa mà tiệm lương họ Thang thể mở khắp các châu quận phía Bắc, trở thành thương gia lương thực lớn nhất miền Bắc.”
“Còn về nguy hiểm?
Mở đường buôn bán, kinh doanh ăn, mạo hiểm là điều tránh khỏi, nhưng đáng giá.”
Quả nhiên là thông minh.
Hơn nữa, thời điểm quan trọng, còn thể gánh vác đại sự.
Giang Thiệu Hoa chăm chú Thang Ngũ thái gia, bỗng nhiên :
“Ta nhớ, con trai ngươi đang việc tại nha môn huyện Tây Ngạc.”
Tim Thang Ngũ thái gia khẽ run lên, lập tức cúi đầu đáp:
“Thằng con gì của thảo dân, hiện đang tư phòng hộ tịch tại huyện nha.”
Giang Thiệu Hoa mỉm :
“Bản quận chúa sẽ hạ công văn điều động, để Thang tư đến phòng hộ tịch của vương phủ việc.
Trước tiên theo Phùng Trường sử học tập vài năm, trui rèn một chút, ắt thể đảm đương trọng trách.”
Thang Ngũ thái gia cố gắng kiềm chế nỗi kích động trong lòng, cúi hành lễ:
“Đội ơn quận chúa.”
Ai mà chút tư tâm?
Thang Ngũ thái gia sẵn sàng dốc sức vì quận chúa, thể đổi lấy tiền đồ tươi sáng cho con trai, dĩ nhiên cam tâm tình nguyện.
Ngay hôm đó, quận chúa lập tức hạ điều lệnh, đưa đến huyện Tây Ngạc.
Tất cả thuộc quan trong vương phủ đều ai phản đối.
Dù là Trần Xá nhân Mã Xá nhân, bọn họ đều bối cảnh, hậu thuẫn.
Lữ Xá nhân cũng là nhờ Lữ quận mã mà đề bạt.
Thang Ngũ thái gia liều mạng vì quận chúa, mà quận chúa nâng đỡ con trai ông , chuyện hợp lý.
Bọn họ thậm chí còn mong điều trở thành thông lệ.
Sau , con cháu nhà nhập sĩ cũng thể thuận lợi hơn.
Mấy ngày , Trần Trác từ Kinh Châu trở về, gặp Thang tư đến vương phủ báo danh.
Thang tư năm nay ba mươi tuổi, dáng trung bình, vẻ ngoài nhanh nhẹn, theo Phùng Trường sử, thái độ cung kính:
“Thang Hữu Ngân bái kiến Trần Trường sử.”
Trần Trác thản nhiên đánh giá một lượt, nhạt :
“Sau cùng việc trong vương phủ, gặp mặt là chuyện thường tình, cần câu nệ.”
Phùng Trường sử tiếp lời:
“Trước tiên bái kiến quận chúa, đó theo đến phòng hộ tịch.
Đoàn xe lương thực sắp xuất phát , việc cần còn nhiều.”
Thang Hữu Ngân lúc còn bản sắp đẩy một guồng bận rộn đến mức nghi ngờ cuộc đời, chỉ vui vẻ đáp lời, trong lòng tràn đầy phấn khởi, bước thư phòng.