Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 244: Xuất Binh (Phần 1)
Cập nhật lúc: 2025-09-21 02:21:23
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Cẩm Ngọc cố ý dội gáo nước lạnh, mà những điều nàng đều là vấn đề thực tế khả năng xảy .
Giang Thiệu Hoa thở dài một :
“Muốn việc thì nhất định chấp nhận rủi ro.
Hiện tại Nam Dương quận lương thực dồi dào, thể trơ mắt dân chúng phương Bắc lượt c.h.ế.t đói.”
Trong khi đảm bảo rằng dân Nam Dương rơi cảnh thiếu ăn, nàng nhất định hành động.
Đây là trách nhiệm mà một Quận chúa dòng dõi Giang thị gánh vác.
Trần Trác nàng với ánh mắt tán thưởng, chắp tay :
“Quận chúa quyết, thần lập tức công văn.”
Giang Thiệu Hoa gật nhẹ, đặc biệt dặn dò thêm:
“Ngoài công văn chính thức, hãy thêm thư riêng gửi đến từng huyện lệnh.
Việc đổi lương nóng vội, càng mượn cớ để chèn ép dân chúng.”
Trần Trác nhướng mày, bật đầy bá khí:
“Dù cho bọn họ mượn gan trời, cũng ai dám .
Quận chúa cứ yên tâm.”
Giang Thiệu Hoa khẽ đáp một tiếng, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề.
Kiếp , Thái Khang Đế cũng qua đời vì trúng phong.
Tính theo thời gian, chỉ còn đầy một năm nữa.
Sau khi Thái Khang Đế băng hà, Thái tử trẻ tuổi lên ngôi.
Ngoại tộc nhân lúc Đại Lương quốc thế bất , liền ngang nhiên phát binh xâm phạm biên quan.
Từ đó, triều đình Đại Lương rơi chiến loạn liên miên, quốc vận suy bại, dân chúng chịu cảnh lầm than.
Đặc biệt là bách tính phương Bắc, từ đại hạn, nạn châu chấu, đến chiến tranh, cuộc sống cực kỳ khổ sở.
Xác đói la liệt, cảnh tượng thê thảm tả xiết.
Đời trọng sinh, nàng luôn âm thầm chuẩn cho thời loạn sắp tới.
Thế nhưng đến khi màn kịch mở, nàng vẫn tránh khỏi cảm giác bàng hoàng.
Trần Trác bận rộn soạn thảo công văn và thư tín, còn Trần Cẩm Ngọc thì ở bên cạnh Quận chúa.
Nhìn thấy nàng trầm tư, nàng lên tiếng trấn an:
“Chuyện triều đình, Hoàng thượng, Thái tử, Vương Thừa tướng lo liệu, Thái hậu nương nương và An Quốc công .
Nam Dương quận cách kinh thành xa xôi, kinh thành loạn cũng chắc ảnh hưởng đến chúng .”
Giang Thiệu Hoa nàng, khẽ lắc đầu:
“Nghĩ như là quá ngây thơ .
Kinh thành định thì triều đình mới vững, triều đình vững thì thiên hạ mới yên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi đó, chúng ở Nam Dương mới thể sống những ngày an bình.
một khi triều đình loạn, thiên hạ cũng sẽ loạn.
Trong thời loạn thế, an sống qua một đời, e rằng còn khó hơn lên trời.”
Trần Cẩm Ngọc gãi đầu:
“Vậy bây giờ?”
Giang Thiệu Hoa trầm mặc một lúc, khẽ :
“Trước mắt cứ những gì thể .
Đến ngày đó thật sự xảy , chỉ khi đủ thực lực, chúng mới thể bảo vệ Vương phủ Nam Dương và dân chúng Nam Dương quận.”
Ngay trong ngày, công văn và thư tín từ Vương phủ gửi bằng khoái mã.
Khoảng cách giữa các huyện khác , gần thì nửa ngày thể đến nơi, xa thì mất năm sáu ngày đường.
Các huyện lệnh nhanh chóng bắt tay công việc.
Đối với dân chúng, việc đổi lương là một điều .
Ngô và khoai lang dù là lương thực mới, nhưng ai cũng quen ăn.
Giữ một phần giống, còn dư thì đổi lấy lúa mì, cao lương, gạo nếp hoặc đậu để dễ nấu hơn.
Dân chúng đều hoan hỉ.
Rất nhanh, các kho lương trong huyện nha bắt đầu tiến hành đổi lương thực.
Nhắc đến kho lương, thể đến gia tộc Thang thị ở Tây Ngạc.
Hai năm qua, Thang gia chuyên tâm thu mua và tích trữ lương thực, lập công lớn cho Nam Dương quận.
Thang Ngũ Thái gia cũng trở thành khách quý của Vương phủ, hai năm liền vị trí danh dự trong yến tiệc mùa xuân của Vương phủ.
Đối với Thang gia, đây là vinh dự tột bậc.
Nhờ đó, Thang Ngũ Thái gia giữ vững vị trí gia chủ, ai thể lay chuyển.
Thế nhưng hiện tại, Thang gia đang gặp rắc rối.
Bắc phương trải qua hai năm hạn hán liên tiếp, triều đình điều lương từ miền Nam để cứu tế.
Trong tình hình , các kênh mua lương của Thang gia đột ngột thu hẹp tám phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-244-xuat-binh-phan-1.html.]
Hai phần còn cũng chỉ thể lén lút mua lặng lẽ vận chuyển.
Nếu chẳng may đường gặp dân chạy nạn hoặc loạn dân cướp bóc, thì bộ tài sản thể mất trắng.
Hôm nay, Thang Ngũ Thái gia nhận một tin dữ.
Trong năm đoàn thu mua lương thực, một đoàn loạn dân tấn công.
Toàn bộ lương thực cướp sạch, kể còn gia đinh giết.
Hai nam đinh của Thang gia cũng bỏ mạng.
Tin dữ truyền đến, sắc mặt Thang Ngũ Thái gia cực kỳ khó coi.
Ông cố gắng trấn an nữ quyến đang thương, lập tức phái khoái mã đến Vương phủ báo tin.
“Quận chúa từng , Thang gia mua lương là vì Nam Dương quận.
Nếu xảy chuyện, nhất định Quận chúa sẽ chống lưng cho Thang gia.”
Bên cạnh, lão Thang Thái gia – nhàn rỗi suốt hai năm qua – hừ lạnh, nhổ một bãi nước bọt:
“Chỉ là lời dỗ dành, mà ngươi cũng tin .
Lần chỉ mất một nghìn thạch lương thực, mà ngay cả con cháu dòng chính của Thang gia cũng c.h.ế.t hai , thêm hơn mười gia đinh bỏ mạng.
Cái đống rắc rối , xem ngươi định thu dọn thế nào!”
Thang Ngũ Thái gia hai bên khóe miệng nổi đầy mụn nước do nóng trong , mắt đỏ ngầu, giọng kiên quyết như đinh đóng cột:
“Ta tin Quận chúa, nhất định sẽ chủ cho Thang gia.”
Thang lão Thái gia hừ lạnh:
“Vậy cứ chờ xem!
Nếu Quận chúa mặt cho Thang gia, ngươi cũng đừng gia chủ nữa!”
Ba ngày đợi tin, Thang Ngũ Thái gia cứ như ném lên chảo dầu sôi, lo lắng đến mức gầy rộc cả .
Ba ngày , của Vương phủ Nam Dương đến.
Người đến báo tin chính là tâm phúc của Quận chúa—Tần Hổ.
Tần Hổ xoay xuống ngựa, lấy từ trong n.g.ự.c một phong thư, dâng lên cho Thang Ngũ Thái gia:
“Đây là thư tay của Quận chúa, xin Thang Ngũ Thái gia xem qua.”
Chuyện Quận chúa nể trọng Thang Ngũ Thái gia, cả Vương phủ ai ai cũng .
Tần Hổ là hộ vệ cận của Quận chúa, càng hiểu rõ điều .
Vì , khách khí với Thang Ngũ Thái gia.
Trái tim nóng như lửa đốt của Thang Ngũ Thái gia chợt nguội phân nửa khi thấy phong thư của Quận chúa.
Đến khi mở thư , ông kích động đến nghẹn ngào:
“Quận chúa đối đãi với Thang gia ân trọng như núi, từ nay về , chính là trung khuyển của Quận chúa!”
Tần Hổ thấp giọng trấn an vị Thái gia đang xúc động đến mất bình tĩnh:
“Quận chúa tin lương thực loạn dân cướp đoạt, tức giận vô cùng.
Quận chúa hai phong thư, một gửi cho Thang Thái gia, phong còn đưa đến quân doanh Nam Dương.
Không quá mấy ngày nữa, Nam Dương quân sẽ xuất binh, tiêu diệt bọn loạn dân , lấy lương thực, báo thù cho con cháu Thang thị.”
Thang Ngũ Thái gia đưa tay mạnh mẽ lau nước mắt, trầm giọng hỏi:
“Nam Dương quân dù cũng là quân đội triều đình, nay nhận lệnh Quận chúa xuất binh, liệu khiến triều đình nghi kỵ ?”
Chẳng trách Quận chúa coi trọng Thang Ngũ Thái gia.
Đến lúc , ông vẫn để thù hận mờ mắt, còn suy nghĩ cho Quận chúa.
Tần Hổ Thang Ngũ Thái gia với ánh mắt thêm phần tán thưởng, mỉm :
“Yên tâm , Quận chúa tấu chương gửi lên triều đình .”
Một bên xuất binh, một bên dâng tấu, coi như là đúng trình tự.
Hiện tại triều đình vì chuyện Thái Khang Đế trúng phong mà rối như tơ vò, nào còn tâm trí mà để ý đến Nam Dương quân?
Thang Ngũ Thái gia suy nghĩ một lát, đó nghiêm nghị :
“Nam Dương quân xuất binh, Thang gia cũng thể chỉ khoanh tay .
Ít nhất dẫn đường cho quân đội.
Ta sẽ đích đến quân doanh Nam Dương!”
Ông đích dẫn quân!
là một hảo hán!
Tần Hổ giơ ngón tay cái lên tán dương, nhiều lời khuyên can, mà dứt khoát ngay:
“Ta cùng Thang Ngũ Thái gia.”
Thang lão Thái gia bên cạnh, há miệng định gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt kiên nghị chút do dự của Thang Ngũ Thái gia, ông đột nhiên im bặt.
Hơn hai năm qua, mỗi khi nghĩ đến việc đứa em ruột cùng đoạt mất vị trí gia chủ, trong lòng ông tràn ngập phẫn hận.
ngay lúc , ông mới bừng tỉnh ngộ.
Người gia chủ Thang gia, đúng là nên là Thang Ngũ.