Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 228: Đáng Ghét (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-09-21 02:21:06
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thiệu Hoa bước Phật đường, hành lễ theo bậc vãn bối:
“Vãn bối Thiệu Hoa bái kiến lão phu nhân.”
Tiết lão phu nhân vẫn thản nhiên yên, ý định dậy:
“Quận chúa thật xem trọng lão quá .”
Sau đó, bà ha hả tiếp:
“Mời quận chúa xuống chuyện.”
Biết rõ là xem trọng mà vẫn còn bộ tịch?
Giang Thiệu Hoa sắc mặt bình thản, hề d.a.o động, nhưng Trần Cẩm Ngọc thì bốc hỏa trong lòng, chỉ hận thể hừ lạnh một tiếng thật mạnh.
quận chúa lên tiếng, nàng cũng tiện lấn át, chỉ thể nhẫn nhịn.
Giang Thiệu Hoa quả thật tức giận.
Với một bà lão gần đất xa trời, gì đáng để nàng so đo?
Tiết lão phu nhân càng ngu xuẩn, nàng càng ý.
Nàng mỉm xuống, như hề thấy ánh mắt đánh giá của đối phương:
“Khi tổ mẫu còn tại thế, từng qua thiết với lão phu nhân.
Ta cũng thường tổ mẫu nhắc đến lão phu nhân.”
Tiết lão phu nhân :
“Năm xưa lão thường cùng vương phi đến lễ Phật.
Vương phi mặt lão , thường khen quận chúa thông minh xinh .
Hôm nay lão mới duyên gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, càng càng yêu thích.”
Lời thì , chỉ điều… cái dáng vẻ già cả lên mặt thực sự khiến chán ghét.
Trần Cẩm Ngọc trong lòng thầm trợn trắng mắt.
quận chúa đúng là kiên nhẫn, thế mà thể cùng Tiết lão phu nhân trò chuyện thật lâu.
Tiết lão phu nhân từ khi còn trẻ thích chuyện, khi con trai thứ sử, bà trở thành nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, trong phạm vi Kinh Châu, chỉ Nam Dương vương phi mới khiến bà nhún nhường một chút.
Đến khi vương phi qua đời, Tiết lão phu nhân liền trở thành “thổ thái hậu” của Kinh Châu.
Người nịnh nọt, đến cũng phụ họa, lâu dần dưỡng thành thói quen nhiều lời.
Giang Thiệu Hoa vẫn chăm chú lắng , thỉnh thoảng đáp một hai câu, hoặc chủ động hỏi thêm, mà những câu hỏi đều trúng sở thích hoặc điểm mà Tiết lão phu nhân đắc ý.
Tiết lão phu nhân đến hứng khởi, càng thêm hào hứng kể chuyện.
Tiết Lục Nương lặng lẽ rót một tách , tiên dâng cho tổ mẫu, đó cũng rót cho quận chúa.
Giang Thiệu Hoa :
“Đa tạ Tiết cô nương.
Không cô nương tên là gì?”
Tiết Lục Nương dịu dàng đáp:
“Các trưởng của đều tên đệm theo bộ ‘Mộc’, nên cũng , tên đơn là ‘Đồng’.”
Việc con gái trong nhà cũng đặt tên theo thứ tự cùng với các con trai, thể thấy Tiết Thứ Sử sủng ái cô con gái út .
Giang Thiệu Hoa mỉm khen ngợi:
“Cái tên , mạnh mẽ mà trang nhã.”
Tiết Lục Nương khẽ mím môi .
Tiết lão phu nhân ý kiến khác:
“Con gái mà mang cái tên thì vẻ cứng cỏi quá.
Cũng may khuê danh truyền ngoài, cũng chỉ trong nhà.
Vẫn là gọi Lục Nương thuận tai hơn.”
Tiết Lục Nương cúi đầu , đang nghĩ gì.
Lúc , ánh mắt của Tiết lão phu nhân mới lướt qua Trần Cẩm Ngọc, nhàn nhạt hỏi:
“Đây là cháu gái của Trần Trường sử đúng ?”
Giang Thiệu Hoa đáp:
“ , nàng tên là Trần Cẩm Ngọc, hiện tại là xá nhân của quận chúa.”
Tiết lão phu nhân , sắc mặt khó coi:
“Con gái thì nên nhu thuận trinh tĩnh, sách hiểu lễ nghĩa gì , nhưng thể ngoài quan?
Đây là chuyện của đàn ông.
Nữ nhi thì nên nuôi dưỡng đàng hoàng trong khuê phòng, đến tuổi thì bàn chuyện hôn sự, xuất giá sinh con mới là đúng đắn.”
Lửa giận trong lòng Trần Cẩm Ngọc lập tức bùng lên.
Giang Thiệu Hoa liếc mắt hiệu nàng kiềm chế, đó chậm rãi :
“Bản quận chúa cũng là nữ tử.
Bên cạnh nữ tử việc, chẳng thuận tiện hơn ?”
Tiết lão phu nhân :
“Quận chúa là chủ nhân vương phủ, quả thực nhiều chuyện bất tiện.
Theo lão thấy, sự vụ trong vương phủ cứ giao cho hai vị trường sử xử lý là .
Nếu vẫn đủ, chẳng còn Lữ quận mã thể giúp quận chúa ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Quận chúa vẫn là một tiểu cô nương, ở trong khuê phòng sách, đánh đàn, vẽ tranh chẳng hơn ?
Sau chọn một vị phu quân tài giỏi, sẽ quận chúa quản lý chuyện trong vương phủ.”
Trần Cẩm Ngọc nhịn hết nổi, lập tức châm chọc:
“Chuyện trong vương phủ chúng , cần lão phu nhân bận tâm.
Quận chúa của chúng giỏi, cai quản Nam Dương quận cực kỳ , cần ai giúp đỡ cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-228-dang-ghet-phan-2.html.]
Tiết lão phu nhân để tai, thản nhiên đáp:
“Sao là ‘ khác’?
Lữ quận mã là phụ của quận chúa, tương lai khi quận chúa thành , phu quân chẳng là cận nhất ?
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong vương phủ, để họ mặt là lẽ đương nhiên.”
Nói đến đây, Tiết lão phu nhân bỗng chuyển giọng:
“Phải , lão còn vài lời đồn đãi… dường như quận chúa hiếu thuận với phụ lắm.
Phụ vi tử cương, phận còn luân thường đạo lý.
Quận chúa vẫn nên lưu ý một chút, tránh mang tiếng bất hiếu.”
Trần Cẩm Ngọc suýt chút nữa thì bùng nổ.
Giang Thiệu Hoa liếc mắt sang.
Trần Cẩm Ngọc lúc mới bực bội ngậm miệng.
Giang Thiệu Hoa nhàn nhạt mỉm :
“Hôm nay đến bái phỏng lão phu nhân, trò chuyện vui.
Lão phu nhân còn lưu lễ Phật, xin cáo từ .”
Tiết lão phu nhân sửng sốt:
“Quận chúa ngay ?
Hay là ở dùng bữa trưa hãy ?”
Không cần .
Đối diện với một bà lão hẹp hòi ngu dốt như , mà ăn trôi.
Giang Thiệu Hoa thầm phỉ nhổ trong bụng, nhưng mặt vẫn giữ nụ như thường:
“Ta còn việc, .
Sau rảnh rỗi sẽ đến bái phỏng lão phu nhân.”
Lần Tiết lão phu nhân rốt cuộc cũng chịu dậy, tiễn Giang Thiệu Hoa ngoài.
Đến lúc sắp chia tay, bà đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Thiệu Hoa, ha hả:
“Hai ngày nữa, cháu trai Thất lang của sẽ đến Bạch Vân Tự.
Đến lúc đó, sẽ dẫn nó bái kiến quận chúa.”
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa khẽ lóe lên, khóe môi cong nhẹ, đáp gì, chỉ mỉm rời .
Trên xe ngựa.
“Aaa!
Tức c.h.ế.t !
Thật sự tức c.h.ế.t !”
Vừa lên xe, Trần Cẩm Ngọc tức giận đến mức giậm chân:
“Cái bà Tiết lão phu nhân , chuyện khó quá!
Cả đời từng gặp ai đáng ghét như !”
Giang Thiệu Hoa khẽ:
“Cớ gì tức giận với một bà lão ngu dốt?
Bà nhảm của bà , ngươi cứ phận sự của ngươi là .”
Trần Cẩm Ngọc phồng má, tức giận :
“Dù cũng ghét bà .
Sau gặp loại nữa.”
Giang Thiệu Hoa than nhẹ:
“Thực cũng gì to tát.
Cái đáng ghét của Tiết lão phu nhân là đặt ngay mặt, để ý đến bà là xong.
đời , những nữ nhân ngu dốt như bà nhiều vô kể.”
Trần Cẩm Ngọc điên cuồng gật đầu đồng tình:
“ thế!
Mẫu cũng là một như .”
Giang Thiệu Hoa bật :
“Lời ngươi dám mặt mẫu ngươi ?”
“Không dám.”
Trần Cẩm Ngọc dứt khoát nhận thua, thở dài não nề:
“Nói cũng , lúc còn ở huyện Bác Vọng, vẫn thể nhẫn nhịn đôi chút.
từ khi theo quận chúa việc, càng chịu nổi những lời xem thường nữ tử như nữa.”
“Bởi vì bây giờ ngươi cao hơn, xa hơn.”
Giang Thiệu Hoa mỉm : “Theo lời mẫu ngươi mà , chính là tâm hoang dã , thể kéo về nữa.”
Câu thật sự quá chuẩn xác.
Trần Cẩm Ngọc nghĩ nghĩ, bỗng phá lên :
“May mà tổ phụ và phụ đều thoáng, đại ca cũng ủng hộ .
Mẫu phản đối cũng vô ích.”
Giang Thiệu Hoa khẽ , gì.
Trần Cẩm Ngọc hạ giọng tiếp:
“Trước đây mẫu nhắc đến tiểu thư nhà họ Tiết, cứ tưởng bà chỉ là kẻ ham danh lợi, chỉ trèo cao.
hôm nay gặp Tiết Lục cô nương, chợt nghĩ, nếu đại ca thật sự phúc phận , cũng chuyện .”