Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 213: Chim Ưng Non (phần một)
Cập nhật lúc: 2025-09-19 23:00:17
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Thiên Hỉ với vẻ mặt đầy tự hào:
“Phụ thần từng trinh sát trong quân đội, bản lĩnh thuần dưỡng chim ưng.
Đáng tiếc, sáu năm trong chiến loạn, ông thương nặng, thể tiếp tục cưỡi ngựa, đành rời khỏi quân doanh.”
“Khi , thần mới mười hai tuổi.
Phụ ở nhà nhàn rỗi nên dạy thần những kỹ năng của trinh sát, cũng truyền bộ kỹ thuật thuần dưỡng chim ưng.
Thần học suốt sáu năm.”
Là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, khi nhắc đến sở trường của , đôi mắt Lý Thiên Hỉ sáng bừng như :
“Ổ ưng con mới nở, đúng lúc thích hợp để thuần dưỡng.
Chỉ cần dành hai ba năm huấn luyện, chúng nhất định thể phát huy tác dụng!”
Giang Thiệu Hoa xong liền cảm thấy hứng thú, lập tức hỏi:
“Vậy chim ưng thuần dưỡng thể gì?”
Lý Thiên Hỉ đáp:
“Cự ưng thể bay cao, bay xa, giúp trinh sát địa hình, săn bắt con mồi.
Nếu huấn luyện đặc biệt, còn thể truyền tin và cảnh báo nguy hiểm.
Năm xưa, phụ thần trong doanh trinh sát từng một con cự ưng huấn luyện thành thục.
Mỗi dò đường, nó đều phát huy tác dụng, nhờ mà phụ tránh nguy hiểm nhiều , thậm chí còn giữ mạng sống.”
Nghe đến đây, trong lòng Giang Thiệu Hoa chợt lóe lên một tia vui mừng, nàng lập tức dậy:
“Ổ ưng con ở ?
Mau dẫn xem!”
Lý Thiên Hỉ trong lòng sục sôi, chỉ cảm thấy bản lĩnh của cuối cùng cũng quận chúa coi trọng, đây chính là một cơ hội để thể hiện tài năng.
“Ổ chim đang ở ngoài quân trướng!”
Lưu Hằng Xương xen :
“Quận chúa xem, để Thiên Hỉ dẫn đường.”
Lý Thiên Hỉ lập tức lĩnh mệnh, xoay .
Giang Thiệu Hoa chần chừ, lập tức bước khỏi quân trướng, đám theo cũng vội vàng theo kịp.
Chỉ chốc lát , họ đến quân trướng của Lý Thiên Hỉ.
Những binh cùng doanh trướng với lệnh lui ngoài.
Quân trướng chỉ thể chứa tối đa bảy tám , những ai tư cách cùng quận chúa, ngoài dẫn đường Lý Thiên Hỉ, còn Tống Uyên, Lưu Hằng Xương cùng vài vị xá nhân.
Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo chen , đành ngoài trướng, cố gắng nghển cổ bên trong.
Mạnh Tam Bảo thấp giọng lẩm bẩm:
“Nhất Doanh Đào Đại, Nhị doanh Tiểu Điền, giờ Tam doanh xuất hiện Lý Thiên Hỉ.
Hổ ca, chúng cố gắng hơn nữa, nếu sẽ bỏ mất!”
Tần Hổ ưỡn thẳng lưng, đầy kiêu ngạo:
“Bọn họ vượt qua ?
Còn kém xa lắm!”
Khụ!
Tống Uyên trong trướng khẽ hắng giọng một tiếng.
Hai lập tức im bặt.
Bên trong trướng, Giang Thiệu Hoa xuống ghế, quan sát ổ chim bàn.
Ổ chim mang đến nguyên vẹn, bên trong năm con ưng non.
Chúng gầy guộc, kêu yếu ớt, chẳng chút uy phong nào, trông chẳng khác gì đàn gà con.
Giang Thiệu Hoa nhướng mày, lên tiếng nghi hoặc cho :
“Đây thực sự là chim cự ưng ?
Sao thấy chúng trông giống gà rừng con hơn?”
Trần Cẩm Ngọc bật :
“Quận chúa , cũng cảm thấy đúng là chút giống!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Thiên Hỉ vội giải thích:
“Ưng con khi mới sinh đều như , chỉ cần nuôi một hai tháng là thể nhận sự khác biệt.”
“ thuần dưỡng cự ưng chuyện dễ dàng.
Năm con ưng , chắc nuôi sống bộ, mà dù sống sót cũng chắc thể thuần phục .”
Lưu Hằng Xương liếc cháu trai, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Nói chuyện nên quá chắc chắn, chừa đường lui.
Giang Thiệu Hoa mỉm , ánh mắt thẳng Lý Thiên Hỉ:
“Ngươi bản lĩnh thuần dưỡng cự ưng, hãy dốc hết khả năng mà chăm sóc chúng.
Nếu thành công, bản quận chúa nhất định trọng thưởng!”
Lý Thiên Hỉ lập tức hưng phấn, dõng dạc đáp:
“Thần nhất định tận tâm tận lực nuôi dưỡng chúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-213-chim-ung-non-phan-mot.html.]
Sau khi Giang Thiệu Hoa rời , Lưu Hằng Xương cố ý ở , thấp giọng dặn dò cháu trai:
“Từ hôm nay, ngươi hãy dồn bộ tâm huyết ổ ưng .”
“Quận chúa coi trọng năng lực.
Nhất Doanh Đào Đại, sức mạnh hơn , dũng mãnh vô song.
Nhị Doanh Tiểu Điền, xạ thủ bách phát bách trúng, giỏi ẩn nấp truy tung.
Còn bên cạnh quận chúa, Tần Hổ, Mạnh Tam Bảo—con trai của Tần Chiến và Mạnh Đại Sơn, thủ xuất sắc, trung thành tận tụy, đều là tâm phúc của quận chúa.”
“Ngươi là cháu ngoại , cũng xuất từ gia tộc quân nhân.
So với bọn họ, ngươi chẳng hề thua kém.
Muốn quận chúa coi trọng, tiền đồ rạng rỡ, tất cả dựa chính !”
Máu nóng trong Lý Thiên Hỉ sôi trào, nghiến răng gật mạnh đầu:
“Xin cữu cữu yên tâm!
Phụ dạy dỗ sáu năm, bộ bản lĩnh thuần dưỡng ưng đều nắm vững.
Cữu cữu cứ chờ xem!”
Lưu Hằng Xương lớn, vỗ mạnh lên vai cháu trai:
“Tốt!
Ta mong ngươi lập công lớn!
Cũng để nở mặt nở mày một phen!”
Trong ba doanh binh, là đồng đội, cũng là đối thủ cạnh tranh.
Lưu Hằng Xương vốn là khiêm tốn, ngày thường so đo với Nhất doanh và Nhị doanh, nhưng thực chất trong lòng vẫn luôn một luồng khí nghẹn giải tỏa.
Suốt một năm nay, quận chúa liên tục trọng dụng và bồi dưỡng ông, khiến ông thật lòng bội phục.
Chính vì , ông mới đưa cháu trai doanh binh, mong rằng thể giúp tạo dựng tiền đồ.
Lý Thiên Hỉ cũng khiến ông thất vọng.
“Trước đây, cữu cữu thường thư kể về tài năng của quận chúa, mấy ngày nay tận mắt chứng kiến.”
Lý Thiên Hỉ cảm thán từ tận đáy lòng:
“Quận chúa vung kiếm g.i.ế.c hổ, dũng mãnh phi thường.
Không chỉ , quận chúa còn vô cùng yêu thương bách tính, vì để dân chúng thể yên tâm rừng hái thuốc mà nán nơi nghèo khó như huyện Lệ suốt nhiều ngày.”
“Vị quận chúa như , thực sự là minh chủ đáng để tận tâm trung thành!”
Lưu Hằng Xương nhướng mày, khóe môi lộ ý :
“Ngươi mới chỉ thấy một phần bản lĩnh của quận chúa thôi.
Sau cứ chờ mà xem!”
Lý Thiên Hỉ toe toét, liên tục gật đầu.
Tối hôm đó, tâm trạng Giang Thiệu Hoa .
Nàng thong thả về quân trướng, nhưng vội nghỉ.
Chờ nửa canh giờ, Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo xuất hiện.
“Quận chúa, những gì ngài chúng thuộc hạ dò la, điều tra rõ ràng .”
Tần Hổ cúi báo cáo:
“Thân mẫu của Lý Thiên Hỉ là đường tỷ của Lưu thống lĩnh.
Khi còn nhỏ, Lưu thống lĩnh mất sớm, bác ruột nuôi dưỡng, lớn lên cùng mẫu của Lý Thiên Hỉ, tình cảm vô cùng thiết, chẳng khác gì ruột thịt.”
“Lý gia cũng là gia tộc tướng quân, phụ của Lý Thiên Hỉ là thứ tử trong dòng chính của Lý gia.
Ông từng phục vụ trong biên quân, giữ chức thống lĩnh doanh trinh sát, quan hàm chánh thất phẩm.”
“Đáng tiếc, vận khí .
Một dẫn đội do thám, ông đụng đại quân kỵ binh Thát Đát.
Cả doanh trinh sát tiêu diệt, ông may mắn sống sót nhưng trọng thương, thể tiếp tục trận, buộc hồi hương.”
“Lý Thiên Hỉ là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ hôn ước.
Mà nhạc phụ tương lai của , ai xa lạ, chính là… Lưu thống lĩnh!”
Giang Thiệu Hoa thoáng ngạc nhiên, đó bật :
“Ý ngươi là, Lý Thiên Hỉ chính là con rể tương lai của Lưu thống lĩnh?”
Tần Hổ hì hì:
“Chính xác!
Lưu Thống lĩnh việc kín kẽ, mặt từng nhắc đến chuyện , chỉ luôn miệng Lý Thiên Hỉ là cháu ngoại của .
Chuyện vốn là do Lý Thiên Hỉ trong lúc tán gẫu với đồng đội vô tình lỡ lời, thế là lén lút lan truyền trong quân doanh.”
Mạnh Tam Bảo khoanh tay, lắc đầu thở dài:
“Trong quân trại là những tên thô kệch, miệng còn lỏng hơn đai lưng quần, gì là giữ bí mật nổi chứ!”
Chỉ cần tìm những binh cùng doanh trướng với Lý Thiên Hỉ dò hỏi một chút, chuyện gì cũng lộ hết.
Giang Thiệu Hoa nhướng mày, ánh mắt thoáng ý :
“Ngay cả con rể cũng đưa binh doanh, còn đích tiến cử mặt bản quận chúa… Xem Lưu thống lĩnh xác định sẽ gắn bó lâu dài với quận Nam Dương .”
Như thì .