Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 168: Thành Đôi
Cập nhật lúc: 2025-09-17 22:49:23
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thúy Chi ban đầu sửng sốt, nhưng ngay đó mừng rỡ vô cùng, liên tục dập đầu tạ ơn:
“Đa tạ quận chúa!”
Bốn nữ tù còn cũng vội vàng dập đầu theo.
Những ngày khổ sai thực sự khó mà chịu đựng.
bây giờ thời hạn ba năm, nghĩa là họ một tia hy vọng để hướng tới.
Sau đó, Giang Thiệu Hoa ghé qua nhà bếp.
Mười mấy nữ nhân việc ở đây ai nấy đều béo lên một vòng, mặt mày hồng hào.
Xem , việc trong bếp đúng là nhiều dầu mỡ nhất, cũng là nơi nhất để bồi bổ cơ thể.
Vừa bước , nàng tin vui.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một gã đầu bếp to béo ba mươi tuổi, mặt đỏ bừng, lúng túng tiến lên:
“Tiểu nhân một chuyện bẩm báo với quận chúa.”
Gã đầu bếp vốn là vệ trực thuộc Nam Dương vương phủ, từ nhỏ mập mạp, tay chân chậm chạp, thích hợp luyện võ.
Mười tuổi, gã bái một đầu bếp sư phụ, học tay nghề nấu nướng cực giỏi.
Đến năm mười sáu tuổi thì chính thức vệ doanh đầu bếp.
Từng năm trôi qua, hình gã ngày càng to béo.
Giang Thiệu Hoa mỉm hỏi:
“Chuyện gì?”
Những đầu bếp xung quanh đều che miệng trộm, nhóm nữ nhân bên cũng lí nhí , đẩy một cô gái độ hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi phía .
Cô gái dáng mảnh mai, dung mạo thanh tú.
Giang Thiệu Hoa trí nhớ cực , chỉ cần liếc mắt một cái nhớ ngay:
“Ngươi là Phương Nương?”
Phương Nương ngượng ngùng đáp một tiếng, lấy hết dũng khí tiến lên, sóng vai bên cạnh gã đầu bếp to béo.
Rõ ràng thế , còn cần hỏi nữa ?
Trong mắt Giang Thiệu Hoa tràn đầy ý , nàng hề truy vấn mà chỉ lặng lẽ chờ hai lên tiếng.
Gã đầu bếp càng hổ, khuôn mặt tròn béo đỏ bừng, ấp úng :
“Tiểu nhân thích Phương Nương, cưới nàng thê tử, mong quận chúa tác thành.”
Gã đầu bếp từng một thê tử, nhưng đáng tiếc nàng mệnh bạc, khó sinh mà qua đời, mất cả lẫn con.
Gã sống cảnh góa vợ suốt bảy tám năm, ngờ năm nay, Hồng Loan chiếu mạng.
Giang Thiệu Hoa hỏi mấy câu vô nghĩa như “Ngươi suy nghĩ kỹ ?
Phương Nương từng ở trong sào huyệt thổ phỉ đấy.”
Gã đầu bếp ba mươi tuổi, là một nam nhân trưởng thành, nếu mở miệng cầu xin, chứng tỏ suy nghĩ thấu đáo.
Nàng khẽ gật đầu, sang Phương Nương, giọng ôn hòa:
“Phương Nương, ngươi thực lòng gả cho chứ?”
Hay chỉ là tìm một chốn nương , ai chịu cưới thì lập tức đồng ý?
Câu hỏi cuối cùng, Giang Thiệu Hoa miệng, nhưng tất cả đều hiểu.
Đặc biệt là những nữ nhân từng chịu khổ trong sào huyệt thổ phỉ, họ vô thức nín thở, đồng loạt chằm chằm Phương Nương.
Nàng là đầu tiên trong họ cơ hội bước khỏi quá khứ.
Nếu nàng thể tái giá, sống cuộc đời định, thì điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ cũng thể cơ hội như .
Phương Nương hít sâu một , nhẹ giọng :
“Bẩm quận chúa, khi mới quân doanh việc trong bếp, nghĩ rằng, chỉ chuyên tâm việc, tự nuôi sống bản , cứ như đến hết đời cũng .”
“Sau đó, theo học nấu ăn với Bao Nhị ca, ngày ngày gần gũi, dần dần nảy sinh tình cảm.
Ta vốn là một nữ nhân từng vấy bẩn trong sào huyệt thổ phỉ, dám mơ tưởng chuyện tái giá?
Bao Nhị ca ngỏ ý cưới , từ chối hai .”
“ đây là thứ ba cầu .
Hắn bận tâm quá khứ của , chỉ chăm sóc .
Lúc , lòng chợt rung động.”
“Ta vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều năm tháng phía .
Ta và Bao Nhị ca tình cảm với , thì tại thể phu thê?
Miệng lưỡi thế gian thế nào cũng , chỉ cần để tâm, cũng quan tâm.”
Gã đầu bếp lập tức ưỡn ngực, lớn tiếng :
“Ta để tâm!
Phương Nương, quá khứ của nàng!
Ta chỉ càng thêm thương nàng mà thôi!
Sau , nàng gả cho , nhất định sẽ đối xử với nàng!”
Phương Nương nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào đáp:
“Ừm.”
Trên đời , vẫn còn chân tình.
Trong lòng Giang Thiệu Hoa dâng lên một luồng ấm, nàng mỉm :
“Tốt lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-168-thanh-doi.html.]
Bao Nhị thật lòng cưới, Phương Nương cũng bằng lòng gả, bản quận chúa sẽ tác thành cho các ngươi.”
“Ngân Chu, lấy năm mươi lượng bạc, chuẩn sính lễ cho Phương Nương.”
Ngân Chu luôn mang theo túi tiền bên , lập tức đáp lời, lấy một túi gấm đựng hai thỏi bạc lớn, đưa tay Phương Nương, đôi mắt ngập tràn nước mắt:
“Đừng từ chối, đây là quận chúa ban thưởng, cứ yên tâm nhận lấy.
Mau quỳ xuống tạ ơn .”
, mạng của bọn họ đều do quận chúa cứu.
Kiếp , họ gì cũng trả hết ơn.
Phương Nương quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Gã đầu bếp ngày thường phần ngốc nghếch, nhưng khi cưới vợ thì vô cùng lanh lợi, cũng quỳ xuống tạ ơn cùng nàng.
Trở về quân trướng, Giang Thiệu Hoa xuống thì Trần Cẩm Ngọc tin chạy đến, :
“Quận chúa, thấy chuyện vui như , cũng thấy vui lây.”
Trần Cẩm Ngọc đầy ẩn ý:
“Không ngờ, đầu tiên xuất giá là Khổng cô nương, mà là Phương Nương.”
Nàng nhướng mày Giang Thiệu Hoa, chợt nhớ điều gì, bỗng nhiên bật :
“Khoan !
Khi , quận chúa để tất cả nữ nhân quân doanh việc, chẳng lẽ tính đến chuyện từ ?”
Giang Thiệu Hoa mỉm :
“ .
Vương phủ rộng lớn, an bài cho họ việc khó.
những nữ nhân đều từng chịu khổ.
Nếu thể tái giá, sống cuộc sống định, chẳng càng hơn ?
Vì , để bọn họ quân doanh.”
“Trong vệ doanh nhiều nam nhân lấy vợ.
Nếu đôi nào hợp ý, chẳng sẽ thêm một chuyện vui ?”
“Chỉ tiếc là Đào Đại gặp may, Khổng Thanh Uyển là tự tôn tự lập, gả cho , đành chịu thôi.”
Bao Nhị và Phương Nương, một đôi xứng đáng.
Trần Cẩm Ngọc giơ ngón tay cái về phía quận chúa.
Hai bạn .
Thân vệ doanh là nơi nhỏ, nhưng cũng đến mức quá rộng lớn.
Tin tức Giang Thiệu Hoa thưởng năm mươi lượng bạc sính lễ cho Phương Nương nhanh chóng truyền khắp doanh trại chỉ trong nửa ngày.
Trong đám vệ kẻ lắm mồm, thì thầm bàn tán:
“Bao Nhị chịu cưới một nữ nhân từng ở trong sào huyệt thổ phỉ?”
Cũng cảm thán:
“Bao Nhị béo như con heo mập, suốt ngày chỉ ngây ngô, ngoài nấu ăn thì chẳng gì khác.
Còn Phương Nương, xinh như một đóa hoa.
Nếu từng vùi dập trong ổ thổ phỉ, thì gì đến lượt Bao Nhị?”
Người khác , bèn nghiêm giọng nhắc nhở:
“Bao Nhị góa vợ suốt bảy tám năm, giờ mới cưới vợ, dù thế nào thì cũng là chuyện vui.
Hắn bận tâm quá khứ của nàng, thì tới lượt chúng bàn tán?”
“Suỵt!
Đừng nữa!
Đào Đại tới kìa!”
Cả đám lập tức đổi đề tài.
Đào Đại rõ ràng cũng tin Bao Nhị sắp cưới Phương Nương.
Cả ủ rũ, chẳng còn khí thế như , trông giống như một con gấu lớn bỏ rơi, lê từng bước chậm chạp.
Những ai chút lương tâm đều nỡ trêu chọc .
Có một vệ ho nhẹ một tiếng, cố gắng kéo tinh thần cho Đào Đại:
“Mai quân doanh hỷ sự, sẽ mổ lợn thịt dê.
Sẽ một bữa ăn ngon, nhớ ăn thật no đấy!”
Đào Đại cúi đầu, ậm ừ gật một cái, chẳng thêm câu nào, cứ thế lầm lũi bỏ .
Chỉ để lưng những tiếng thở dài đầy thương cảm.
“Thật đáng thương.
Mẹ đồng ý, mà Khổng cô nương vẫn nhất quyết chịu gả.”
“Khổng cô nương cũng thật cứng rắn.
Đào Đại tuy ngốc nghếch, nhưng võ nghệ tệ, giờ là đội trưởng, quận chúa coi trọng.
Sau tiền đồ chắc chắn rộng mở.
Cớ nàng chịu?”
“Hầy… chuyện tình cảm, khó mà rõ .
Bớt linh tinh , giữ chút khẩu đức .”