Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 164: Làm Chủ (1)

Cập nhật lúc: 2025-09-17 22:49:19
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Khổng Thanh Uyển ý định gả cho Đào Đại, thì lúc chính là cơ hội tuyệt vời nhất.

Có quận chúa Nam Dương mối, nàng thể ngẩng cao đầu mà xuất giá, trong quân doanh ai dám dị nghị.

Ít nhất, mặt ngoài sẽ ai dám bàn tán điều gì.

Khổng Thanh Uyển im lặng trong chốc lát, đột nhiên quỳ xuống:

“Quận chúa, thần nữ chỉ chuyên tâm bổn phận của , thành .”

“Đào hộ vệ là một .

Huynh để tâm đến chuyện thần nữ từng nhốt trong sào huyệt thổ phỉ suốt hai năm, vì thần nữ mà tranh cãi với mẫu suốt nửa năm trời.

Bây giờ mẫu cũng đồng ý.

Những điều , thần nữ đều hiểu rõ.

Thần nữ cảm kích tấm chân tình của .

… thần nữ lấy .”

“Huynh xứng đáng với một cô nương hơn.”

Giang Thiệu Hoa lặng lẽ ánh mắt kiên định của Khổng Thanh Uyển:

“Trong mắt , ngươi chính là cô nương nhất thế gian .”

Trong mắt Khổng Thanh Uyển thoáng ánh lên một tia gợn sóng, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng mà cương quyết:

“Dù , thần nữ cũng gả.

Ngay từ lúc rời khỏi ngọn núi đó, thần nữ lập thệ, cả đời sẽ trung thành với quận chúa, tận tâm tận lực vì quận chúa mà việc, cũng là vì chính bản mà sống.

Thần nữ thành .”

Đào Đại thực lòng yêu nàng.

ai thể đảm bảo tình cảm sẽ kéo dài bao lâu?

Hiện tại, si tình, chẳng bận tâm điều gì.

đến một ngày nào đó, nếu bắt đầu để ý, bắt đầu soi xét, thì nàng thế nào?

Hơn nữa, thành đồng nghĩa với việc rời khỏi quân doanh, sống cùng chồng khó tính nghiêm khắc của Đào Đại.

Đào Đại suốt ngày ở trong quân doanh, theo quân quy, một tháng chỉ về nhà hai ngày.

Ngoài hai ngày đó, nàng sẽ ở chung với chồng suốt hai mươi tám ngày còn .

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đầy soi mói và hài lòng của bà , nàng thấy lạnh sống lưng.

Nàng từng gì sai.

Vậy cớ gì chịu sự ghét bỏ của khác?

Những ngày tháng như , nàng sống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiệu Hoa thấu sự kiên định và tỉnh táo trong ánh mắt Khổng Thanh Uyển, im lặng trong giây lát gật đầu:

“Được, đây là sự lựa chọn của ngươi, bản quận chúa sẽ chủ cho ngươi.”

Khổng Thanh Uyển cúi đầu lạy tạ, trịnh trọng :

“Đa tạ quận chúa tác thành.”

Trên đường trở về, Trần Cẩm Ngọc thấp giọng lẩm bẩm:

“Khổng cô nương giống như tưởng tượng.

Đào Đại thực sự xứng với nàng.”

Tình yêu sét đánh của nam nhân, phần nhiều chỉ là rung động nhan sắc.

Điều đó chẳng gì đáng bàn cãi.

Hiện tại, tình cảm của Đào Đại là chân thật, nhưng nó thể kéo dài bao lâu thì khó mà .

Giang Thiệu Hoa chậm rãi bước , giọng hờ hững:

“Thực , nàng cũng chút tình cảm với Đào Đại.

tình cảm đủ lớn để nàng từ bỏ tất cả hiện tại, cũng sâu đậm đến mức thể chịu đựng một chồng khó nhằn.”

“Nữ nhân tiên tự lập, tự tôn, tự yêu, đó mới thể yêu khác.

Nghĩ như sai.”

“Ngày mai, sẽ gọi Đào Đại đến, rõ quyết định của Khổng cô nương với .”

Trần Cẩm Ngọc hôm nay trải qua quá nhiều điều bất ngờ, cũng còn tâm trạng tán gẫu, chỉ gật đầu đồng ý.

Vừa bước quân trướng, Giang Thiệu Hoa lập tức nhận gì đó :

“Tần Hổ, Mạnh Tam Bảo, hai đây.”

Hai tên vệ trẻ tuổi lấm lét như kẻ trộm, cúi đầu bước tới.

Giang Thiệu Hoa liếc mắt một cái, giọng lạnh vài phần:

“Ngẩng đầu lên.”

Hai liếc , ủ rũ ngẩng đầu lên.

Giang Thiệu Hoa thấy hai gương mặt bầm dập của họ thì nhịn :

“Bản quận chúa chỉ ngoài một vòng, mà hai các ngươi động tay động chân với ?”

Bọn họ rõ ràng chỉnh trang y phục, cố gắng che giấu dấu vết, nhưng vẫn thể giấu vết bầm tím trán của Tần Hổ, cũng như vết sưng ở khóe miệng của Mạnh Tam Bảo.

“Chúng sai , xin quận chúa trách phạt!” Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo cúi đầu nhận , giọng điệu ủ rũ.

Ngân Chu bĩu môi, tức tối lên tiếng tố cáo:

“Quận chúa, bọn họ ban đầu chỉ cãi , đó thì đánh luôn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-164-lam-chu-1.html.]

Lúc đầu, nô tỳ và Trà Bạch cũng để ý, nhưng về , khuyên can thế nào cũng , kéo cũng !”

Rõ ràng là đánh qua đánh , đến mức động hỏa thật sự .

Giang Thiệu Hoa nhíu mày, giọng lạnh lẽo:

“Rốt cuộc là chuyện gì?

Hai các ngươi cãi vì điều gì?”

Tần Hổ da đầu tê rần, sợ Mạnh Tam Bảo lỡ miệng, vội vàng cướp lời:

“Không , chỉ là tranh cãi vài câu vui thôi.”

Ngân Chu vốn nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hừ một tiếng:

“Chẳng là do Tần Hổ gặp Tôn cô nương, Mạnh Tam Bảo chọc ghẹo vài câu thôi ?

Có gì mà dám thừa nhận?”

Tần Hổ: “……”

Tần Hổ hận thể cúi đầu thấp đến tận ngực.

Mạnh Tam Bảo quả hổ là của .

Đánh là chuyện khác, nhưng lúc quan trọng vẫn nghĩa khí:

“Chuyện tối nay đều do , là lắm mồm , chọc giận .

Nếu quận chúa phạt, cứ phạt !”

Tần Hổ cảm động đến đỏ cả mắt, lập tức tranh nhận :

“Quận chúa, đều là của , xin cứ phạt !”

“Không cần tranh!” Giang Thiệu Hoa mặt đầy giận dữ: “Cả hai cùng phạt!”

Tần Hổ, Mạnh Tam Bảo: “……”

“Bây giờ đến chỗ Tống thống lĩnh, mỗi chịu hai mươi quân côn.

Nếu còn tái phạm, thì đừng mong ở bên cạnh bản quận chúa nữa.”

Hai theo quận chúa hơn một năm, quận chúa vẫn luôn đối xử với họ.

Đặc biệt là nửa năm nay, nàng càng khoan dung hơn.

Đây là đầu tiên nàng tức giận như .

Trong lòng cả hai đều khó chịu, cúi đầu ủ rũ nhận lệnh, kéo đến quân trướng của Tống Uyên.

Tống Uyên xong chuyện, mặt lạnh như băng, đích cầm quân côn xử phạt.

Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo đánh đủ hai mươi côn, đau đến toát mồ hôi lạnh, đó đưa trở về quân trướng.

Hai mỗi sấp một cái giường, mặt đối mặt, đồng loạt đầu , chẳng ai thèm để ý đến ai.

Cửa trướng đột nhiên vén lên mạnh mẽ, một giọng quát giận dữ như sấm nổ vang trời:

“Hai đứa khốn kiếp!

Làm mất hết mặt mũi của lão tử!

Hôm nay lão tử đánh c.h.ế.t các ngươi!”

Tần Hổ da đầu căng chặt.

Ngay đó, một giọng quen thuộc khác cũng vang lên:

“Hai tên hỗn láo !

Lão Tần, ngươi đừng tay, để !”

“Quận chúa, Tần thống lĩnh và Mạnh thống lĩnh quân trướng, đánh bọn họ thêm một trận.”

Trà Bạch nhanh chóng đến bẩm báo.

Giang Thiệu Hoa lúc nguôi giận hơn một nửa, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tiếp tục ăn bữa khuya.

Không quy củ thì thành nền nếp.

Gần đây, Tần Hổ và Mạnh Tam Bảo phần kiêu ngạo, ngay cả lúc đang nhiệm vụ cũng dám động thủ đánh .

Đánh một trận cho bọn họ tỉnh táo là điều cần thiết.

Còn chuyện cha dạy con, thì khỏi cần nàng nhúng tay .

Sau khi dùng xong bữa khuya, Giang Thiệu Hoa dặn dò Ngân Chu:

“Ngươi mang hai bình thuốc trị thương sang đó.

Truyền lời của bản quận chúa, cho phép bọn họ nghỉ ngơi trong quân trướng ba ngày mới tiếp tục hầu hạ.”

Sáng hôm , Giang Thiệu Hoa sai gọi Đào Đại đến.

Đào Đại nóng lòng đến mức tin vội vàng chạy đến, mặt tràn đầy mong đợi.

Nào ngờ, thứ chờ là một chậu nước lạnh tạt thẳng mặt:

“Đào Đại, tối qua bản quận chúa hỏi qua Khổng cô nương.

Nàng , nàng lấy chồng.”

“Từ nay về , ngươi quấy rầy nàng nữa.”

Cái hình to lớn như ngọn tháp đen của Đào Đại lúc trông thảm hại như một đứa trẻ vứt bỏ, ngẩn đầy tội nghiệp.

Giang Thiệu Hoa chờ một lúc, đó chậm rãi :

“Khổng cô nương ghét bỏ ngươi, chỉ là nàng lập gia đình.

Nàng quân doanh phu tử, dạy chữ cho vệ.”

 

Loading...