Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 159: Song Hoàng
Cập nhật lúc: 2025-09-17 22:49:14
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tả Chân đúng là kẻ xui xẻo.
Trong quân đội Đại Lương, những võ tướng như hề ít, chỉ là tham lam hơn một chút, thủ đoạn vơ vét cũng trắng trợn hơn mà thôi.
Không may, đụng Giang Thiệu Hoa— thẳng tay dùng để lập uy.
Thái hậu Trịnh thị nhân cơ hội lớn tiếng gây sức ép, ép tể tướng Vương Hạo thể bao che, buộc công khai xử lý.
Ngay từ lúc rời doanh trại lên kinh thành, trở thành một quân cờ phế bỏ.
Thực tế, Giang Thiệu Hoa rõ nhiều chuyện hơn hẳn Lý Thiết.
Ví dụ như, khi giam đại lao của Hình Bộ, ban đầu Tả Chân nhất quyết nhận tội, thậm chí còn kiêu ngạo tuyên bố rằng tể tướng Vương Hạo sẽ cứu thoát khỏi nguy khốn.
chẳng bao lâu , những Vương Hạo xuất hiện, mà còn sai đến Tả gia, lệnh ai nhúng tay cứu giúp.
Kết quả, vị Tả tướng quân đánh đến nứt da toác thịt, ngay cả cơm cũng ai đưa .
Chưa đầy nửa tháng, chịu nổi mà khai sạch chuyện.
Lại thêm một chuyện khác—Thái hậu Trịnh thị chịu bỏ qua vụ án .
Đám quan viên thuộc phe bà, đầu là Thượng thư Binh Bộ An Quốc Công, liên tục dâng sớ vạch tội, yêu cầu thiên tử nghiêm trị.
Ngay cả chủ tướng biên quân Yến Môn Quan—Tả Phong, trưởng ruột thịt của , cũng thể chống đỡ nổi áp lực dư luận, đành dâng sớ nhận , thừa nhận nghiêm khắc dạy dỗ em trai, thỉnh cầu hoàng đế xử phạt nặng.
Vụ án kéo dài suốt hai tháng, cuối cùng, Tả Chân bãi quan, vĩnh viễn trọng dụng.
Có thể , sự nghiệp chính trị của kết thúc.
Lý Thiết háo hức đến bẩm báo tin , rõ ràng là để lấy lòng quận chúa.
Giang Thiệu Hoa đương nhiên mất mặt , nhạt đáp:
“Đa tạ Lý tướng quân báo tin, bản quận chúa rõ.”
“Tả Chân cả đời thể trở quân doanh, Lý tướng quân cũng thể yên tâm .”
Lý Thiết chút do dự, lập tức đáp lời:
“Mạt tướng một lòng trung thành với quận chúa, Tả Chân thế nào, đối với mạt tướng chẳng chút quan hệ nào cả.”
Giang Thiệu Hoa khẽ:
“Tin vui như , hẳn là nên truyền khắp doanh trại, để các tướng sĩ đều hả hê một phen.”
Lý Thiết lập tức nhận lệnh:
“Tuân lệnh, mạt tướng sẽ sai truyền tin ngay!”
Trong quân truyền lệnh quan, tin tức lan truyền theo từng cấp bậc.
Chưa đầy một canh giờ, bộ doanh trại mấy nghìn binh sĩ đều tin Tả Chân xét xử nghiêm khắc.
Tiếng hoan hô vang dậy khắp nơi.
Cũng đủ thấy, Tả Chân đây căm hận đến mức nào.
Buổi tối hôm đó, doanh trại mở tiệc, hàng chục chiếc nồi lớn bắc lên bếp lửa, hầm thịt thơm lừng.
Quận chúa cùng các tướng lĩnh, binh sĩ quây quần ăn bữa cơm chung.
Lính tráng ai nấy ăn uống thỏa thuê, no căng bụng, đến khi về lều ngủ vẫn còn đánh ợ một cách thỏa mãn.
“Quận chúa đối với chúng thật !”
“Tả tướng quân xem chúng là , cắt xén bổng lộc, giảm bớt khẩu phần, thậm chí quân phục cũng cấp đủ.
Hay vẫn là quận chúa !”
“Nhìn binh doanh mà xem, ai nấy đều cưỡi chiến mã hảo hạng.
Không bao giờ chúng mới ngựa như ?”
“Hừ, chuyện ngươi còn lo lắng ?
Quận chúa nhất định sẽ bạc đãi chúng !”
Lúc , Vu Sùng chần chừ một chút, :
“Mạt tướng một chuyện, thỉnh cầu quận chúa.”
Hắn , len lén liếc Tống Uyên và Mạnh Đại Sơn.
Giang Thiệu Hoa bật :
“Có chuyện gì cứ thẳng, cần e ngại Tống thống lĩnh bọn họ.”
Vu Sùng nghiến răng, dày mặt :
“Nam Dương quân từ bốn năm còn nhận chiến mã mới.
Những năm qua, một ngựa già c.h.ế.t , một thương thể cưỡi, bây giờ cả doanh trại bốn nghìn binh sĩ chỉ còn hơn một nghìn con ngựa cũ.”
“Mạt tướng huấn luyện một đội kỵ binh tinh nhuệ, kính mong quận chúa cho phép Mã trường năm nay đưa một nhóm ngựa Nam Dương quân.”
Mạnh Đại Sơn lập tức lên tiếng:
“Quận chúa, binh doanh của chúng cũng đang mở rộng, cũng thiếu ngựa!”
Giang Thiệu Hoa khẽ liếc một cái, nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-159-song-hoang.html.]
“Thân binh doanh ít nhất ai cũng một con ngựa, nhưng Nam Dương quân thì ngựa chiến quá ít.
Năm nay, chiến mã từ Mã trường đưa đến, sẽ ưu tiên cho Nam Dương quân .”
Vu Sùng đại hỉ, lập tức chắp tay tạ ơn:
“Mạt tướng đa tạ quận chúa ân điển!”
Mạnh Đại Sơn khó chịu mặt, thẳng thắn :
“Quận chúa, Mã trường ở huyện Tỉ Dương một năm nhiều nhất cũng chỉ nuôi năm trăm con ngựa.
Toàn bộ đều cấp cho Nam Dương quân, cũng đủ để mỗi một con.”
“Hơn nữa, mấy năm qua Nam Dương quân theo lệnh của vương phủ, dựa cái gì mà vương phủ còn cung cấp chiến mã cho bọn họ?”
Vu Sùng cũng dạng dễ bắt nạt, lập tức phản bác:
“Mạnh thống lĩnh là đúng!
Các tướng sĩ Nam Dương quân nay luôn trung thành với vương phủ.
Chỉ là do Tả Chân chèn ép, khiến tình thế bất đắc dĩ như .”
“Bây giờ Tả Chân nghiêm trị, bộ Nam Dương quân đều là của quận chúa.
Sau nhất định sẽ theo lệnh quận chúa, huấn luyện nghiêm túc!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạnh Đại Sơn hừ lạnh một tiếng:
“Đã , đúng là cần luyện tập thật !
Một đám lười nhác như đám binh hỗn quân , nếu ở trong binh doanh của chúng , sớm đánh cho một trận đuổi !”
Vu Sùng: “…”
Vu Sùng mặt đỏ bừng, sang quận chúa, ánh mắt mong mỏi chờ nàng lên tiếng che chở.
Giang Thiệu Hoa giọng điệu ôn hòa:
“Vu tướng quân đừng tức giận, lời của Mạnh tướng quân cũng lý.
Nam Dương quân bỏ bê mấy năm, dù bây giờ chút tiến bộ, nhưng vẫn còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn tinh binh thực thụ.
là cần nghiêm túc huấn luyện và chỉnh đốn.”
“Bản quận chúa cấp chiến mã, cũng cấp lương thực.
Hy vọng trong hai năm tới, Nam Dương quân thể trở thành đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Lương.”
Vu Sùng trấn định , nghiêm túc chắp tay:
“Xin quận chúa yên tâm, mạt tướng nhất định dốc lực huấn luyện binh sĩ!”
Mạnh Đại Sơn bỗng nhiên xen một câu:
“Thân binh doanh nhị doanh của chúng sáu trăm , ngày mai sẽ diễn võ trường.
Vu tướng quân thể chọn một nghìn binh sĩ.
Chúng giao đấu một trận, để Vu tướng quân tận mắt thấy thế nào là tinh binh thực sự!”
Là chủ tướng, thể chịu lời khiêu khích như thế?
Vu Sùng trừng mắt:
“Không cần, Nam Dương quân chúng cũng xuất sáu trăm !
Ngày mai, mời quận chúa chinh quan chiến!”
Hắn chắp tay cáo lui, vội vã rời .
Mạnh Đại Sơn nhếch miệng :
“Quận chúa, diễn đạt ?”
Giang Thiệu Hoa nhướn mày , giơ ngón tay cái khen ngợi.
Màn song hoàng , tất nhiên là bàn bạc .
Chiến mã cấp cho Nam Dương quân, nhưng thể dễ dàng ban phát.
Cần để bộ quân đội Nam Dương ơn quận chúa, đồng thời cũng dạy cho họ một bài học—để bọn họ hiểu thế nào là tinh binh thực thụ, và đời , núi cao còn núi cao hơn.
Sáng hôm , Giang Thiệu Hoa cùng các võ tướng mặt đài điểm binh.
Trên diễn võ trường rộng lớn, phía bên trái là sáu trăm quân Nam Dương, phía bên là sáu trăm binh doanh.
Không ai mặc giáp, binh khí trong tay chỉ là đao gỗ, thương gỗ.
Diễn tập quân sự là chuyện thường tình, thương cũng hiếm, miễn là án mạng là .
Toàn bộ binh sĩ Nam Dương quân khác đều xa xa, tò mò ngóng .
Vu Sùng thức trắng cả đêm để chọn những binh sĩ tinh nhuệ nhất từ quân sách.
Lúc , sáu trăm quân Nam Dương ai nấy đều ưỡn ngực, tràn đầy ý chí chiến đấu, hề sợ hãi.
bên phía binh doanh thì thoải mái hơn nhiều.
Mười hai đội trưởng thầm tính toán trong lòng— thể hiện thật xuất sắc mặt quận chúa, tiện thể dạy cho Nam Dương quân một bài học nho nhỏ.