Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 141: Đề Bạt (Phần 2)

Cập nhật lúc: 2025-09-16 23:05:58
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Cẩm Ngọc vốn thông minh lanh lợi từ nhỏ, tất nhiên hề ngu ngốc.

Lời của Trần Trác đến mức , nàng còn hiểu?

Chỉ là… nàng quá đỗi kinh ngạc, dám nghĩ sâu, cũng nghĩ sâu mà thôi.

Trần Trác cháu gái chăm chú, thẳng hơn:

“Ta là Trường sử của vương phủ, chuyện nhân sự trong phủ đều do quản lý.

Cha con huyện lệnh huyện Bác Vọng, nắm giữ mỏ sắt và mỏ bạc.

Có thể , cha con và đều là trọng thần của Nam Dương.”

“Việc quận chúa đề bạt con là một ân huệ dành cho nhà họ Trần, nhưng đồng thời cũng là để dùng con kiềm chế nhà họ Trần.”

“Giống như việc hôm nay quận chúa đề bạt Mã Diệu Tông, lẽ nào thật sự vì là nhân tài kiệt xuất ?

Không, là bởi nhà họ Mã bám rễ ở huyện Tỉ Dương suốt hai mươi năm, thế lực sâu rộng.

Quận chúa dùng Mã Diệu Tông để kiểm soát nhà họ Mã, gián tiếp khống chế Mã huyện lệnh và nắm giữ quyền lực ở huyện Tỉ Dương.”

“Mã huyện lệnh tham vọng nhỏ, điều ông cầu xin chẳng qua là hậu nhân nhà họ Mã tiếp tục huyện lệnh, để nhà họ Mã trở thành ‘vua một cõi’ ở huyện Tỉ Dương.

quận chúa đánh trúng điểm yếu của ông .”

“Trên thực tế, khi quận chúa nhấn mạnh lời hứa của Nam Dương vương đây với Mã huyện lệnh tại bữa tiệc, đó chẳng qua là để nhắc nhở ông .

Công lao của nhà họ Mã, Nam Dương vương ban thưởng hậu hĩnh .

Đời huyện lệnh kế tiếp sẽ còn mang họ Mã nữa.

Nếu , huyện Tỉ Dương rốt cuộc là của quận chúa của nhà họ Mã?”

“Mã huyện lệnh thể chống , quận chúa ưu ái đề bạt Mã Diệu Tông, đành ngầm chấp nhận kết cục .

Bằng , điều chờ đợi nhà họ Mã sẽ là cuộc tắm m.á.u của vệ quân hoặc quân Nam Dương.”

“Cẩm Ngọc, đây mới là sự thật, đây chính là quan trường và chính trị.”

“Con chắc chắn vẫn xá nhân của quận chúa, dấn vũng lầy ?”

Trần Cẩm Ngọc cứng họng.

Trong thư phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Một lúc lâu , đôi mắt Trần Cẩm Ngọc dâng lên làn sương mờ, giọng run run: “Gia gia, mới chỉ hơn một năm gặp, quận chúa như biến thành một khác ?”

Trần Trác thở dài, nhưng trong mắt ánh lên vẻ hài lòng:

“Những đổi mới là đúng đắn.

Nàng là tiểu thư khuê các nuôi dưỡng trong nhung lụa, mà là thừa kế Nam Dương vương dày công bồi dưỡng.

Đáng lẽ nàng tâm cơ và thủ đoạn như .”

“Nếu , nàng sẽ thể giữ vững vương phủ Nam Dương, cũng thể bảo vệ quận Nam Dương.”

“Cẩm Ngọc, những gì tối nay chỉ một .

Nghe xong thì khắc ghi lòng.”

“Con cũng đừng quá hoảng sợ nghi ngờ.

Thủ đoạn của quận chúa vẫn còn nhẹ nhàng và phổ biến thôi.

Tình cảm của nàng dành cho con là thật lòng, là toan tính.

Con cũng nên lấy lòng chân thành đối đãi với quận chúa, dùng lòng trung thành và sự kính trọng để yêu quý nàng.

Cứ như sẽ gì sai .”

Trần Cẩm Ngọc mắt đỏ hoe, khẽ đáp lời, dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Con nhớ .

Con thật hiểu chuyện, để gia gia lo lắng.”

Trần Trác nở nụ hài lòng, vươn tay xoa đầu cháu gái: “Con thể mãi mãi trẻ con.

Cẩm Ngọc của , cũng đến lúc trưởng thành .”

Chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy qua cổng , tiến hậu viện của nha môn huyện.

Mã Diệu Tông xuống xe , đó cẩn thận đỡ ông nội , vẫn còn say rượu, thư phòng nghỉ ngơi, cởi giày tất, đắp chăn cho ông.

“Diệu Tông, xuống.” Mã huyện lệnh mở đôi mắt đục ngầu vì tuổi tác, thở một nồng nặc mùi rượu: “Chuyện tối nay, cháu hiểu rõ ?”

Mã Diệu Tông đáp khẽ: “Cháu hiểu đôi chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-141-de-bat-phan-2.html.]

Quận chúa nhà họ Mã tiếp tục giữ chức huyện lệnh, nên mới sớm đề bạt cháu xá nhân để chặn miệng gia gia.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã huyện lệnh ánh lên vẻ hài lòng trong mắt: “Cháu hiểu như , uổng công gia gia dạy dỗ cháu suốt bao năm.”

Gương mặt tuấn tú của Mã Diệu Tông thoáng hiện vẻ cam lòng: “Gia gia, tuy cháu hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn thấy bức bối khó chịu.

Năm xưa gia gia dẫn các thúc bá vượt qua quan ải, mất hơn một năm trời, hy sinh bao nhiêu , gia sản nhà họ Mã cũng gần như hao hết.

Đổi là ba trăm con ngựa , từ đó mới dần gây dựng nên trại ngựa lớn nhất và nhất của Đại Lương.”

“Điều nhà họ Mã chúng mong cầu chẳng qua chỉ là giữ lấy chức huyện lệnh thôi, cớ quận chúa chịu chấp thuận?”

Mã huyện lệnh nhíu mày, gắng sức dậy, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: “Vô dụng!

Ý nghĩ đó từ giờ trở phép xuất hiện nữa!”

“Cháu chỉ nhà họ Mã trả giá bao nhiêu, nghĩ xem nhà họ Mã bây giờ ?”

“Năm xưa nhà họ Mã chỉ là một gia đình thương nhân nhỏ ở huyện Tỉ Dương, tổng tài sản cộng cũng chỉ năm vạn lượng bạc.

suốt hai mươi năm qua, nhà họ Mã nắm giữ trại ngựa, dù ngựa đều đưa vương phủ và quân doanh, nhưng lưng vẫn âm thầm kinh doanh nha hành, tài sản tăng lên gấp mười, thậm chí gấp hai mươi .”

“Người ngoài , chẳng lẽ cháu— nắm rõ hoạt động của nha hành— hiểu ?”

Mã Diệu Tông cứng họng, thốt nổi một lời.

, bốn nha hành lớn ở huyện Tỉ Dương, bề ngoài thì mỗi nơi một chủ riêng, nhưng thực chất đều thuộc về nhà họ Mã.

Mỗi năm, việc buôn bán và ngựa từ ngoài quan ải mang về cho nhà họ Mã nguồn bạc dồi dào, ngừng sinh lợi.

Nhà họ Mã danh nghĩa thì khiêm tốn, nhưng thực chất là gia tộc giàu nhất quận Nam Dương.

Ngoại trừ quận chúa, ai thể so bì về tài sản với nhà họ Mã.

Mã huyện lệnh càng càng kích động, ho khan liên tiếp mấy tiếng, mãi mới khạc một ngụm đờm đặc, đó mới thở đều trở .

Ông trầm giọng :

“Ngay cả khi vương gia còn tại thế, những chuyện nhà họ Mã trong bóng tối như thế, lẽ nào thể qua mắt vương gia?”

“Chẳng qua là vương gia nể tình công lao của nhà họ Mã, mắt nhắm mắt mở, ngầm cho phép nhà họ Mã tích lũy tài sản mà thôi.”

“Quận chúa là bẩm sinh thông minh, thủ đoạn và sự sắc sảo thậm chí còn hơn cả vương gia.

Hôm nay chỉ cần dạo một vòng quanh nha hành, hẳn là nàng hiểu rõ chuyện.

Bởi trong bữa tiệc tẩy trần tối nay, nàng mới thi ân và ban uy cùng lúc.”

“Đó cũng là lời cảnh cáo nhà họ Mã, rằng phép thò tay quá dài nữa.

Nếu , một khi quận chúa nổi giận, chỉ cần tìm một lý do nào đó cũng đủ để xử lý nhà họ Mã.

Đám gia đinh bí mật mà nhà họ Mã nuôi dưỡng, liệu thể cản nổi hai nghìn vệ quân?

Hay địch bốn nghìn quân Nam Dương?”

Những lời chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, dập tắt chút bất bình còn sót trong lòng Mã Diệu Tông.

Nhà họ Mã phát đạt suốt hai mươi năm qua, quả thực là “vua một cõi” ở huyện Tỉ Dương, trong nhà nuôi dưỡng đến một hai trăm gia đinh tinh nhuệ.

cũng chỉ thế mà thôi.

Nhà họ Mã xuất thương nhân, quan hệ thích trong triều đình, cũng chẳng thế lực chỗ dựa.

Lấy tư cách gì, dựa để đối kháng với quận chúa?

“Quận chúa bằng lòng đề bạt cháu xá nhân, còn cho phép tiếp tục huyện lệnh cho đến khi c.h.ế.t mới .

Đó là đặc ân lớn .”

Mã huyện lệnh ho thêm mấy tiếng, gương mặt già nua đỏ bừng, khạc thêm một ngụm đờm nữa, thở dài một đầy mệt mỏi:

“Cháu hãy chăm chỉ việc bên cạnh quận chúa.

Biết còn thể giành một tiền đồ hơn, so với việc co ro ở cái huyện Tỉ Dương .”

Mã Diệu Tông gật đầu đồng ý.

Mã huyện lệnh trầm ngâm một lát, dặn dò thêm:

“Trần xá nhân là cháu gái đích tôn của Trần Trường sử, cha nàng là huyện lệnh huyện Bác Vọng, nắm trong tay mỏ sắt và mỏ bạc.

Xét về địa vị và mối quan hệ cận, nhà họ Mã thể nào so sánh .

Sau khi việc, cháu kính trọng Trần xá nhân, tuyệt đối tranh giành đối đầu với nàng.”

Trong đầu Mã Diệu Tông bỗng hiện lên nụ rạng rỡ và tươi sáng của Trần xá nhân, khuôn mặt khẽ ửng đỏ, nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”

 

Loading...