Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 126: Phụ Tử (Phần 1)
Cập nhật lúc: 2025-09-16 23:05:42
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thiệu Hoa thong thả tuần tra hết kho lương, đó mới về nha môn huyện Diệp.
Dương Chính đang tranh thủ thư gửi cho Dương Thị Lang, trút hết nỗi khổ trong lòng.
Thế nhưng khi đối diện với Quận chúa, dám thở mạnh, ngoan ngoãn cung kính đón.
Lữ Xuân cũng cùng, chắp tay hành lễ, miệng gọi “Quận chúa”.
Nói nhỉ?
Cảnh tượng ban đầu chút hợp lẽ thường, nhưng lâu dần ai nấy đều quen, còn thấy gì kỳ lạ nữa.
Chỉ Thôi huyện lệnh trẻ tuổi, tài năng thì kìm ánh mắt tò mò, liếc Lữ Quận mã một cái.
Một cha cúi đầu, cung kính với chính con gái của —trong lòng liệu sẽ cảm giác thế nào?
Nghĩ đến vụ án Chu Anh g.i.ế.c cha còn đang chờ xét xử, trong lòng Thôi huyện lệnh dấy lên những toan tính sâu xa.
Giang Thiệu Hoa lạnh nhạt lên tiếng:
“Chư vị vất vả đường xa, xin cứ bình .
Giờ vẫn còn một hai canh giờ nữa mới tối, mời Thôi huyện lệnh khai đường thẩm án.”
Mọi đều sửng sốt nhưng ai dám phản đối.
Thôi huyện lệnh vốn quen với tính cách của Quận chúa, lấy hết can đảm khuyên nhủ:
“Bẩm Quận chúa, tuần tra kho lương suốt nửa ngày, chi bằng nghỉ ngơi một chút, sáng mai khai đường cũng muộn.
Lúc thể để bách tính đến xem Quận chúa thẩm án, càng thể hiện sự công chính.”
Xong !
Vị Thôi huyện lệnh nhất định sẽ Quận chúa quở trách mất!
Ý nghĩ đồng loạt lóe lên trong đầu .
Không ngờ Quận chúa trầm ngâm suy nghĩ đôi chút, gật đầu:
“Thôi huyện lệnh lý.
Vậy thì sáng mai khai đường thẩm án.
Hãy cho nha dịch dán thông cáo, ai rảnh rỗi đều thể đến ngoài công đường xem xét xử.”
Thôi huyện lệnh vội vàng chắp tay lĩnh mệnh.
Dương Chính thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn kha khá thời gian buổi thẩm án ngày mai, thể lén tìm Trần Trường sử để hỏi dò về ý đồ thực sự của Quận chúa.
Còn việc trực tiếp hỏi Quận chúa ư?
Ai thích thì , chứ thì dám !
Theo ý của Quận chúa, tiệc đón tiếp đơn giản.
Cấm uống rượu, ca kỹ góp vui, chỉ ăn qua loa vài miếng giải tán.
Sau bữa tiệc, Lữ Quận mã đến xin gặp Quận chúa.
Trần Cẩm Ngọc, mới nhậm chức xá nhân, thông báo nhanh chóng :
“Quận chúa đang bàn việc với Trần Trường sử, mời Quận mã đợi một lát.”
Lữ Xuân nở nụ hòa nhã:
“Đa tạ Trần xá nhân.”
trong lòng hừ lạnh một tiếng:
Chỉ là một đứa nhóc con mà thôi, tài cán gì chứ?
Tất cả đều do Trần Trường sử giật dây!
Trần Cẩm Ngọc vốn lớn lên trong vương phủ, từ nhỏ quen Lữ Quận mã.
Tổ phụ của nàng từng nhiều nhắc đến vị Quận mã với thái độ mấy .
Bởi , ấn tượng của nàng về Lữ Xuân cũng bình thường, chút kính trọng nào.
Sau khi Trần Trường sử rời , Trần Cẩm Ngọc mới bẩm báo, mời Lữ Quận mã gặp Quận chúa.
Vừa thư phòng, Lữ Xuân lập tức đổi sắc mặt, hóa thành hình mẫu của một cha hiền từ, cất giọng dịu dàng:
“Thiệu Hoa, bấy lâu gặp, trong lòng cha lúc nào cũng nhớ con.
Nhìn con kìa, hình như gầy một chút.
Hẳn là do vất vả đường tuần tra đây mà.”
“Dù công việc quan trọng thế nào thì sức khỏe vẫn là hết.
Con nhất định giữ gìn sức khỏe đấy.”
Giang Thiệu Hoa nhàn nhạt mỉm :
“Phụ yên tâm.
Ta còn quý trọng bản hơn bất cứ ai.
Chỉ sống thật lâu, mới thể giữ chặt những gì mà tổ phụ để cho .”
Lữ Xuân như ý mỉa mai trong lời đó, vẫn đáp:
“Nói đúng!
Tổ phụ của con trời chắc chắn cũng vui mừng khi thấy con giỏi giang, xuất sắc thế .”
Dừng một chút, ông hạ giọng khuyên nhủ:
“Trần Cẩm Ngọc là bạn từ nhỏ của con, để nàng xá nhân cũng gì sai.
dù nàng cũng là cháu gái của Trần Trường sử, một việc con nên giữ kẽ, đừng để nàng quá nhiều.”
Giang Thiệu Hoa ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh thẳng Lữ Xuân:
“Tổ tôn nhà họ Trần đều trung thành và tận tụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-126-phu-tu-phan-1.html.]
Bổn Quận chúa tin tưởng họ nên mới dùng họ.
Lữ Quận mã cần lo lắng.
Bổn Quận chúa đứa trẻ ngây thơ, càng dễ kẻ khác thao túng.”
Lời lẽ lạnh lùng như băng, đ.â.m thẳng lòng tự trọng của Lữ Xuân.
Ông khẽ khựng , gượng:
“Chỉ cần Quận chúa hiểu rõ là .”
Không khí lập tức trở nên nặng nề, lạnh lẽo đến mức thể cảm nhận rõ ràng.
Giang Thiệu Hoa thản nhiên hỏi tiếp:
“Lữ Quận mã đến gặp bổn Quận chúa, chẳng lẽ là để những chuyện vụn vặt ?
Hay là vì vụ án ngày mai?”
Lữ Xuân lấy bình tĩnh, gật đầu:
“ .
Tần Hổ kể rõ bộ vụ án cho .
Mọi tình tiết đều rõ ràng, chỉ cần căn cứ theo Đại Lương luật mà xét xử là .
Không hiểu Quận chúa bày vẽ rườm rà, để cùng Dương Thẩm lý đến huyện Diệp gì?”
Giang Thiệu Hoa chăm chú Lữ Xuân, bỗng nhiên bật khẽ:
“Lữ Quận mã định giả vờ hồ đồ mặt bổn Quận chúa ?”
Lữ Xuân: “…”
Giang Thiệu Hoa để ý đến sắc mặt u ám của Lữ Xuân, lạnh nhạt thẳng:
“Bổn Quận chúa tha mạng cho Chu Anh, vì thế mới để Lữ Quận mã theo tham dự phiên tòa.”
“Lữ Quận mã và tên phò mã họ Chu cùng là phận rể ở rể.
Để chính ngươi lên tiếng cầu xin cho Chu Anh, lời sẽ thuyết phục hơn, dân chúng cũng dễ dàng chấp nhận hơn.”
“Không chỉ thế, bổn Quận chúa còn định nhân chuyện dâng tấu lên triều đình, đề nghị sửa đổi Đại Lương luật:
Kẻ rể ở rể phép thừa kế tài sản của nhà vợ.
Dù cho nhà vợ c.h.ế.t hết, gia sản cũng sẽ do tộc họ thừa kế.
Nếu còn tộc, tài sản sẽ sung công, giao cho nha môn quản lý.”
“Ngày mai thẩm án công đường, Lữ Quận mã chắc hẳn hiểu rõ gì chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặt Lữ Xuân đỏ bừng trắng bệch, hai tay khẽ run lên ngừng.
Cuối cùng, ông kìm cơn phẫn nộ, bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng quát:
“Giang Thiệu Hoa!
Ta là cha của con!”
“Con chẳng khác nào giẫm đạp lên thể diện của , con đẩy chứ?!”
“Con định biến thành trò cho cả quận Nam Dương , để thiên hạ đều chế giễu ?!”
Giọng của Lữ Xuân mỗi lúc một cao, đôi mắt trợn trừng như nứt toác:
“Ta là cha ruột của con!
Dù con mang họ Giang, trong huyết quản con vẫn chảy dòng m.á.u của —Lữ Xuân!
Sao con dám đối xử với như ?
Sao con thể nhẫn tâm như thế?!”
“Con sợ cả thiên hạ mắng là đứa con bất hiếu ?!”
Câu cuối cùng, gần như là một tiếng gào thét, vang vọng khắp phòng.
So với sự tức giận điên cuồng của Lữ Xuân, Giang Thiệu Hoa bình tĩnh như mặt hồ mùa thu, ánh mắt lạnh lùng, giọng sắc bén như lưỡi dao:
“Lữ Quận mã, để ngươi ở vương phủ là nhượng bộ lớn nhất .
Nếu , thể đuổi ngươi về Phạm Dương Lữ thị, ngươi thì gì?”
Lữ Xuân: “…”
Gân xanh trán ông giật liên hồi, sắc mặt tái mét đến mức đáng sợ.
Giang Thiệu Hoa chậm rãi thưởng thức dáng vẻ tức tối đến nghẹt thở của cha , nở một nụ nhàn nhạt tiếp, từng chữ như mũi kim đ.â.m thẳng lòng tự tôn của ông :
“Phụ , mới chỉ mười tuổi, tuổi còn nhỏ dại, dù chuyện hoang đường gì cũng chẳng ai lạ lùng gì .”
“Dù mang danh tiếng ngỗ nghịch bất hiếu, chỉ cần bận tâm, đời bàn tán đôi chút cũng quên thôi.”
“Ta khác với những nữ tử tầm thường trong hoàng thất.
Ta là Nam Dương Quận chúa, tiên đế đích sắc phong.
Ta đất phong, vương phủ, binh quyền, bạc trắng, kho lương đầy ắp.
Danh tiếng chỉ là thứ trang sức thêu hoa gấm.
Còn tiếng ư?
Nó chẳng ảnh hưởng gì đến việc tiếp tục là Nam Dương Quận chúa cả.”
“Còn ngươi thì , Lữ Quận mã?”
“Ai sẽ vì ngươi mà lên tiếng?
Ai sẽ bảo vệ thể diện cho một kẻ chỉ là phò mã ở rể?”
“Ít nhất thì, Phạm Dương Lữ thị cũng chẳng lá gan đó .”
Giang Thiệu Hoa nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao:
“Phụ nhẫn nhịn suốt từng năm, chẳng lẽ cam lòng để thứ đổ sông đổ bể, để đuổi thẳng khỏi Nam Dương vương phủ ?”