Phượng Hoàng Tái Sinh - Chương 119: Vô Tình
Cập nhật lúc: 2025-09-15 23:08:41
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái gì?
Trần Xá nhân?
Đầu óc của Diêu thị ong ong như búa nện, cổ họng nghẹn ứ, mở miệng nhưng thốt lời nào.
Đôi môi mấp máy mấy , cuối cùng vẫn chẳng phát âm thanh nào.
Trái , Trần huyện lệnh tỏ vui mừng, gương mặt đầy vẻ mãn nguyện:
“Cẩm Ngọc , quận chúa ưu ái và đề bạt con như , con nhất định việc thật , đừng phụ lòng tin cậy của quận chúa.”
Trần Hạo Nhiên thì tràn đầy ghen tỵ, than thở:
“Ta còn thi tú tài, mới tiến lên thi tiến sĩ, mất bao nhiêu năm mới quan trường.
Đến lúc , chừng nhờ cậy nâng đỡ một phen.”
Trần Cẩm Ngọc vui tươi rạng rỡ, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh:
“Chuyện nhỏ thôi!
Là ruột thịt, nếu thể giúp , nhất định từ chối.”
Trần Hạo Nhiên bộ mặt nịnh nọt, chắp tay :
“Vậy thì xin cảm tạ Trần Xá nhân .
À đúng , chuyện vui thế nhất định mở tiệc nhỏ chúc mừng.
Tối nay kính Trần Xá nhân mấy chén mới .”
Trần Cẩm Ngọc tít mắt:
“Được thôi!
Nể tình một nhà, bản Xá nhân sẽ nể mặt một chút.”
Trần huyện lệnh hai đứa con chọc ha hả, giấu niềm vui.
Chỉ Diêu thị là mặt tái nhợt như tờ giấy, cả run lẩy bẩy, hình loạng choạng như sắp ngã quỵ.
Trần huyện lệnh dù ngơ cũng đành lòng, đành đưa tay đỡ lấy vợ.
Diêu thị mềm nhũn như nhánh liễu gặp mưa bão, dựa chồng, nước mắt tuôn rơi như thác lũ:
“Lão gia, thế đây?
Con gái ngoan ngoãn yên phận ở trong khuê phòng, chạy việc cạnh quận chúa… Mới mấy ngày còn chỉ tuần tra một thời gian, ghé qua mỏ bạc thôi mà, giờ thành cái gì mà Trần Xá nhân !”
“Làm gì chuyện con gái nhà lành Xá nhân chứ!
Vậy Cẩm Ngọc lấy chồng kiểu gì đây…”
Trần huyện lệnh liên tục hiệu bằng ánh mắt cho con gái.
Không mau vài lời nhẹ nhàng dỗ dành con ?
Trần Cẩm Ngọc mặt bất đắc dĩ.
Chuyện đến nước , mấy câu ngon ngọt là qua ?
mà cũng dỗ chứ, chẳng lẽ cứ để mãi ?
Trần Cẩm Ngọc chần chừ một lát, rón rén lên tiếng:
“Mẹ ơi, con việc bên cạnh quận chúa là chức vị đàng hoàng, phận Xá nhân, mỗi tháng còn nhận bổng lộc.
Tiền lương con sẽ tiêu bậy, để dành quỹ riêng cho .”
Diêu thị lập tức ngừng , lấy khăn tay chấm nước mắt:
“Vậy cũng , sẽ giữ giùm con, của hồi môn.”
Thật sự !
Khóe miệng Trần Cẩm Ngọc giật giật, nhưng chẳng thể từ chối, đành chữa :
“Con cũng để dành chút ít tiền tiêu vặt.”
Diêu thị cau mày, nghiêm giọng dạy bảo:
“Nữ tử lấy đức, ngôn, dung, công gốc, cần hiền thục đoan trang.
Con chẳng đạt cái nào, ít nhất tích góp thêm của hồi môn, thì ai chịu cưới con?”
Trần Cẩm Ngọc tức lật bàn ngay tại chỗ.
May mà Trần Hạo Nhiên kịp giải vây:
“Mẹ thế đúng .
Muội thông minh lanh lợi, ăn khéo léo, xinh hơn , chẳng thiếu ưu điểm .
Sau đến tuổi cập kê, đảm bảo khối thiếu niên tài tuấn tranh cầu .”
Trần huyện lệnh cũng vội vàng về phía con gái:
“Hạo Nhiên đúng!
Ta thấy trong cả Nam Dương quận , ngoài quận chúa , thì chỉ Cẩm Ngọc nhà là xuất chúng nhất.”
Nghe , cơn giận trong lòng Trần Cẩm Ngọc cũng nguôi ngoai đôi chút, nàng ngẩng cao đầu:
“Xuất chúng bận tâm.
Dù cũng chẳng ý định lấy chồng sớm.”
“Lấy một tấm chồng mới là đích đến nhất của nữ nhi.” Yêu thị quệt nước mắt, giọng cao hơn thường ngày:
“Quận chúa chống lưng cho con, cha, ông nội và con đều chiều chuộng con, ngăn việc con Xá nhân.
đến tuổi cập kê, con nhất định ngoan ngoãn trở về lấy chồng.
Bằng , sẽ đ.â.m đầu tường c.h.ế.t mặt con cho xem!”
Ba chiêu quen thuộc: lóc, la hét, dọa tự tử – Diêu thị vẫn chỉ mấy trò đó.
Trần Cẩm Ngọc định cãi , nhưng thấy cha hiệu liên tục, đành bực bội đáp lời cho xong.
Cũng may tính nàng vốn rộng rãi, uất ức một chút cũng quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuong-hoang-tai-sinh/chuong-119-vo-tinh.html.]
Đến bữa tiệc nhỏ buổi tối, nàng tươi rạng rỡ như chuyện gì xảy .
Trần Xá nhân! Nghe thôi thấy oai !
Cứ học cách việc cho , chuyện hai năm thì để hai năm tính tiếp!
Kinh thành.
An Quốc Công phủ.
Một đoàn mười ngày đêm gấp, đúng buổi trưa hôm tiến cổng thành.
Đường phố đông đúc, bọn họ buộc giảm tốc độ, tranh thủ về phủ khi trời tối.
Bành Tứ Hải lén lút sai cung truyền tin.
Tối hôm , Trịnh Trân trở về từ hoàng cung.
“Bành Tứ Hải!”
Trịnh Trân sải bước dài, kìm sự nôn nóng, vội vàng hỏi:
“Ngươi gặp Biểu Thiệu Hoa chứ?”
Cách gọi “Biểu Thiệu Hoa” đầy mật khiến khỏi chú ý.
vị “Biểu Thiệu Hoa” lạnh nhạt với chủ tử nhà đến mức đáng thương.
Bành Tứ Hải thầm xót xa cho chủ tử, cúi đầu đáp nhỏ:
“Vâng, tiểu nhân đến doanh trại Nam Dương, gặp Nam Dương quận chúa.”
Ánh mắt Trịnh Trân bừng lên tia sáng rực rỡ, bước nhanh về phía , nắm chặt lấy cánh tay Bành Tứ Hải, giọng khẽ run lên:
“Ngươi tặng Hồng Vân cho nàng chứ?
Nàng gì?
Phản ứng thế nào?”
“Nhanh !”
“Một chữ cũng bỏ sót!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bành Tứ Hải cử động cánh tay, nhưng rút , đành nhẫn nhịn, nén đau mà thuật tường tận:
“…
Quận chúa nhận lễ vật của tiểu công gia, bảo tiểu nhân mang Hồng Vân trở về.
Người còn dặn tiểu nhân chuyển lời: nàng và tiểu công gia vốn từng gặp mặt, giao tình gì, cũng cần qua .”
Trịnh Trân: “…”
Bành Tứ Hải nhịn một lúc, cuối cùng chịu nổi, lí nhí :
“Tiểu công gia… xin nới tay một chút, tay tiểu nhân sắp gãy .”
Một lặng nặng nề kéo dài.
Cuối cùng, Trịnh Trân cũng buông tay.
Bành Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, xoa cánh tay suýt bóp nát, đồng thời lén quan sát chủ tử.
Gương mặt tuấn của tiểu công gia tái nhợt đến thảm hại, thậm chí còn tệ hơn lúc mới tỉnh dậy cơn bệnh nặng.
Bành Tứ Hải do dự một hồi, khẽ khàng an ủi:
“Tiểu công gia, đột nhiên tặng nàng một món quà quý giá như , quận chúa nhận cũng là điều bình thường.
Dù hai cũng từng quen , đột nhiên tỏ ân cần quá mức, ai mà nghi ngờ chứ?”
Gương mặt Trịnh Trân chút cảm xúc, như thể bộ sức lực rút cạn.
Trong ánh mắt trống rỗng , dường như thứ gì đó tan vỡ.
Không rõ tiểu công gia lọt lời khuyên , chỉ rằng sắc mặt chút phản ứng nào.
Bành Tứ Hải cũng chẳng dám thêm gì, đành im lặng.
Một lúc lâu , Trịnh Trân mới lên tiếng, giọng khàn khàn:
“Ngươi thử nhớ thật kỹ, lúc nàng những lời , thần sắc thế nào?
Có đang cố nén đau thương ?”
Bành Tứ Hải nhíu mày, cố gắng hồi tưởng quả quyết trả lời:
“Không.
Quận chúa thần sắc lãnh đạm, thản nhiên đến lạnh lùng, hề chút do dự mềm lòng.”
Trong đầu Trịnh Trân hiện lên vô ký ức chắp vá.
, nàng luôn như thế.
Khi quyết tâm, trái tim nàng còn lạnh hơn cả băng giá.
Dù bản thương tổn đến mức m.á.u chảy đầm đìa, chỉ cần đưa quyết định, nàng sẽ lưng rời , một ngoảnh .
Kiếp , nàng từng rời bỏ hết đến khác.
Đến kiếp , nàng thậm chí kinh thành, cũng chịu gặp .
Món quà dâng tặng, tấm chân tình nâng niu trong lòng bàn tay, nàng vứt bỏ thương tiếc.
Trong lòng Trịnh Trân bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Ta đến Nam Dương.”
Bành Tứ Hải kinh ngạc ngẩng đầu.
Ánh lửa bập bùng trong chiếc đèn đồng phản chiếu mắt tiểu công gia.
Hai ngọn lửa nhỏ cháy ngày càng mãnh liệt, dường như thiêu rụi tất cả.
“Ta đến Nam Dương quận.” Giọng Trịnh Trân khàn khàn, xen lẫn tức giận và đau đớn.
“Ta đích gặp nàng, xem thử nàng thực sự vô tâm .”