Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 78: Bắt người

Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:25:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biểu cảm Thải Vân cứng đờ trong chớp mắt, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản: “Công tử đang , nô gia hiểu.”

Lục Huyền thẳng nàng, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên hàn quang: “Thải Vân cô nương nếu nhớ Đào Minh, đang học tại Thanh Nhã thư viện, thì còn nhớ Đào Minh c.h.ế.t đuối ở Kim Thủy Hà ?”

Sắc mặt Thải Vân tái nhợt, cố gắng nở nụ : “Nô gia thực sự Đào Minh mà công tử nhắc đến là ai. Nếu công tử mời nô gia đến du thuyền thì nô gia xin cáo lui.”

Thấy nàng dậy, thiếu niên vung cổ tay, một con d.a.o găm cắm phập tấm ván thuyền sát chân nàng.

Phùng Tranh giật .

Cách hăm dọa nguy hiểm , lỡ như thủng thuyền thì ? Kỹ năng bơi của nàng vẫn thành thạo .

Thải Vân sững tại chỗ, ngỡ ngàng Lục Huyền: “Công tử, ý ? Dù nô gia chỉ là một hoa nương, nhưng g.i.ế.c cũng là phạm pháp.”

“Giết quả thực là phạm pháp, nên cô mới dám nhận là quen Đào Minh?” Lục Huyền thản nhiên hỏi.

“Công tử đừng bậy, nô gia thể g.i.ế.c chứ!”

Thiếu niên rút từ trong áo một cuộn tranh gấp, mở đặt bàn: “Xem thử .”

Thải Vân do dự bước hai bước, đến nữ tử trong tranh, con ngươi lập tức co rút dữ dội.

Người trong tranh, rõ ràng là Oanh Oanh c.h.ế.t ngày hôm qua!

Không, vẫn chút khác biệt.

Thải Vân kỹ, nhận trong tranh Oanh Oanh mang theo vài phần non nớt hơn.

“Đây là—” nàng Lục Huyền đầy nghi hoặc.

Lục Huyền lạnh lùng : “Trước khi Đào Minh c.h.ế.t đuối, nha của cô — Oanh Oanh — từng đến Thanh Nhã thư viện tìm .”

Hắn vòng vo nữa.

Cho dù kiên nhẫn cận với Thải Vân, cuối cùng hỏi rõ thì vẫn thẳng .

Huống hồ, còn đợi , t.h.i t.h.ể của Oanh Oanh thì thể chờ lâu.

Thải Vân vì quá chấn động mà ngây .

Nàng ngờ rằng ba năm Oanh Oanh đến tìm Đào Minh thấy, còn vẽ rõ ràng như thế.

Lục Huyền quan sát biến hóa mặt Thải Vân, khóe môi khẽ nhếch : “Giờ Thải Vân cô nương còn Đào Minh nữa ?”

Thải Vân cụp mắt, do dự một lát gật đầu thừa nhận: “Như công tử , quả thực Đào Minh.”

“Nguyện ngọn ngành.” Thiếu niên tựa , lười biếng tựa lưng ghế.

Phùng Tranh cũng tựa lưng ghế, lấy từ hộp đồ ăn một miếng vỏ cam ngào đường nhâm nhi.

Thải Vân trầm mặc chốc lát, sắc mặt tái nhợt : “Tuy Đào Minh, nhưng tiếp xúc nhiều, thật sự thiết với … là Oanh Oanh.”

Lục Huyền nhướn mày: “Thải Vân cô nương rõ chút.”

Thải Vân khổ: “Là thế , Đào Minh từng theo bạn đến Vân Dao Tiểu Trúc chơi, đó là đầu gặp . Hình như nhà nghèo, cũng chủ động tiếp cận . Sau đó theo bạn tới thêm vài , với Oanh Oanh…”

Phùng Tranh kể, ăn miếng vỏ cam thứ hai.

Đến kỹ viện chơi, lòng nha của hoa nương?

Cốt truyện khác với trong sách quá .

Thải Vân tiếp tục kể: “Sau phát hiện giữa Oanh Oanh và Đào Minh tình cảm, nên cũng ngơ cho nàng đôi khi lén đến Thanh Nhã thư viện tìm . Sau khi tin Đào Minh c.h.ế.t đuối, Oanh Oanh đau lòng. Việc nàng tự vẫn hôm qua lẽ vì bà mối ép tiếp khách, trong lòng thấy với tình mất…”

Nói đến đây, Thải Vân đưa tay lau nước mắt.

Mỹ nhân rơi lệ, quả thật khiến thương xót.

thiếu niên mặt cảm xúc: “Vậy còn phủ nhận quen Đào Minh?”

Thải Vân khựng , cắn môi giải thích: “Đào Minh c.h.ế.t cách đây ba năm, Oanh Oanh cũng tự vẫn. Cả hai đều chết, nghĩ tránh phiền phức thì hơn.”

“Ồ, Oanh Oanh thật sự là tự vẫn ?” Thiếu niên nhếch môi, nửa nửa .

Sắc mặt Thải Vân lập tức đổi: “Công tử ý gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-78-bat-nguoi.html.]

“Thuận miệng hỏi thôi.” Lục Huyền thấy Phùng Tranh ăn vỏ cam ngào đường ngon lành, cũng lấy một miếng ăn theo.

Thải Vân đầy vẻ uất ức: “Chẳng lẽ công tử cho rằng Oanh Oanh là do nô gia hại chết? Công tử thể hỏi thăm, mấy ngày nay bà mối cứ ép nàng tiếp khách, chắc chắn nàng nghĩ quẩn mới tìm đến cái chết. Nếu là nô gia hại nàng, nô gia lấy lý do gì đây?”

“Phải , lý do gì nhỉ?” Thiếu niên hỏi ngược .

Sắc mặt Thải Vân càng thêm khó coi, nghiến răng: “Không lý do, nên chuyện liên quan đến nô gia. Nếu công tử tin, cứ việc nhờ quan phủ đến điều tra.”

Lục Huyền khẽ nhếch môi , nâng chén lên nhấp một ngụm: “Vậy lẽ là nghĩ nhiều .”

Thải Vân âm thầm thở phào, khẽ nhún gối: “Nếu công tử còn điều gì hỏi, nô gia xin cáo lui.”

Lục Huyền đặt chén xuống bàn, phát một tiếng “cộc” nhẹ: “Thải Vân cô nương chẳng lẽ quên lý do đến đây ?”

Thải Vân sửng sốt.

“Đã đến , bạc cũng bỏ , lẽ nào Thải Vân cô nương hát nổi một khúc rời ?”

Thải Vân suýt giữ nét mặt.

“Hai vị công tử khúc gì?” Gắng điều chỉnh tâm tình, nàng cố gượng hỏi.

“Phùng khúc gì?” Lục Huyền sang hỏi Phùng Tranh.

Phùng Tranh sững .

Nàng mấy kỹ nữ thường hát khúc nào.

Lục Huyền lập tức nhận : Phùng đại tiểu thư .

Ừm, thật cũng chẳng .

Thiếu niên vẻ bình thản với Thải Vân: “Vậy thì khúc ‘Vũ Lâm Linh’ .”

Tiếng tì bà vang lên, giọng ca bi ai thê lương dần ngân vang.

Trong lúc Thải Vân gảy đàn ca hát, Lai Hỷ lặng lẽ phái đến báo cho nam tử họ Lâm.

Nam tử họ Lâm nhận tin lập tức dẫn đến Kim Thủy Hà.

Ban ngày, Kim Thủy Hà tuy vẫn hoa phường thuyền qua , nhưng còn cảnh náo nhiệt lãng mạn như buổi tối. Chiếc hoa phường mang tên Vân Dao Tiểu Trúc càng yên tĩnh.

Khi đội quan sai kéo đến, bầu khí bình yên lập tức phá vỡ.

“Không đại nhân việc gì?” Bà mối nhận tin vội vàng đón, nét mặt tươi nhưng trong lòng đầy lo lắng.

Chẳng lẽ là vì chuyện của Oanh Oanh?

Không nên , Oanh Oanh chỉ là một đứa c.h.ế.t yểu, đáng để nhiều quan sai đến ?

TBC

“Oanh Oanh là của Vân Dao Tiểu Trúc ?” Nam tử họ Lâm hỏi.

Bà mối chắc là vì Oanh Oanh, song vẫn quá hoảng, tươi gật đầu.

“Bà là phụ trách ở đây?”

“Phải.” Bà mối lúc cảm thấy gì đó .

Nam tử họ Lâm lạnh nhạt : “Vậy mời bà theo chúng một chuyến, đúng , cả hoa nương Thải Vân từng Oanh Oanh hầu hạ cũng mời luôn.”

Thấy hai sai nha tiến lên, bà mối cuống cuồng: “Chuyện ? Đại nhân, ngài thể —”

“Oanh Oanh tự vẫn, mà là hại. Đây là án mạng, phiền bà và Thải Vân cô nương theo chúng về nha môn.”

“Không thể nào, Oanh Oanh chỉ là nha , ai g.i.ế.c nàng chứ!” Bà mối tin nổi.

Nam tử họ Lâm lười giải thích thêm, lạnh lùng hỏi: “Hoa nương ?”

“Thải Vân… du thuyền cùng khách .” Bà mối buột miệng đáp.

Nam tử họ Lâm lập tức phất tay với thuộc hạ: “Đưa bà .”

“Đại nhân, ngài thể —”

Bà mối giãy giụa, đột nhiên im bặt.

Loading...