Chương 7
 
Tạ Khôn đành  xuống.
 
Anh  rót  cho , giọng  vẻ khuyên nhủ:
 
“Tri Ý, bao năm nay Hạo Hải đối xử với em  tệ .”
 
 bật  thành tiếng,  thèm che giấu sự mỉa mai:
 
“Anh thử đặt tay lên tim mà   câu đó  nữa xem?”
 
Tiêu Viễn cau mày, liếc  Tạ Khôn,  cầm lấy tập hồ sơ  mặt  .
 
Trong đó là báo cáo phát triển của  suốt những năm qua.
 
  nhạt, hỏi thẳng:
 
“Năm năm ,  tự mang theo đội của  gia nhập Hạo Hải. Lúc đó  giao  cho Tạ tổng quản lý. Vậy   xem họ  từng lên kế hoạch phát triển cho  ?”
 
“Đội của  hầu như hoạt động độc lập với công ty, nhưng tiền kiếm   đổ hết  túi Hạo Hải. Bao năm qua, những hợp đồng, những nhãn hàng  mang về, nuôi sống  bao nghệ sĩ của các  trong lòng các  chắc chắn tự  rõ.”
 
“Tất nhiên,    chịu đựng , bởi vì  thích , nên  cam tâm  kẻ chịu thiệt,  chèn ép cũng xem như đáng đời.”
 
 đảo mắt  quanh phòng, ánh  lướt qua từng :
 
“Phòng truyền thông, mỗi    album mới, các   từng soạn một kế hoạch quảng bá tử tế cho  ?”
 
“Đừng   xa, hôm qua là đêm mở màn concert của . Cả công ty đối thủ còn gửi hoa chúc mừng. Còn hoa của Hạo Hải ? Ở chỗ nào?”
 
Không khí nặng nề đến mức   cả tiếng hít thở.
 
Giám đốc truyền thông cúi gằm mặt  xuống máy tính,  dám mở miệng.
 
 tiếp tục, giọng  chút run rẩy:
 
“Phòng PR, bao năm qua những thương hiệu nhỏ tìm đến ,  đủ tầm, các  đẩy xuống cho nghệ sĩ tuyến , nhưng  dùng mối quan hệ của  để ký.”
 
“Riêng Thẩm Tâm Nhụy, cô   cướp bao nhiêu hợp đồng vốn gửi cho , trong lòng các  chắc  đếm nhầm chứ?”
 
Tạ Khôn há miệng  , nhưng  thốt nổi một lời.
 
Giám đốc PR ngập ngừng:
 
“Tri Ý, dạo  công ty tập trung  bộ nguồn lực cho dự án Phúc Thủy Nan Thu,  lẽ vì  mà sơ sót với em.  chúng  là  cùng một nhà,  vinh cùng vinh, mà đúng ?”
 
 bật  lạnh:
 
“Cùng một nhà ?  đến đây là để hủy hợp đồng. Bao nhiêu tiền đền,  trả.”
 
Giọng  sắc như dao:
 
“    con ch.ó trung thành nữa. Các  lợi dụng  bao nhiêu năm, hưởng lợi thì vui vẻ , giờ  còn   tiếp tục cúi đầu? Bộ tưởng  dễ bắt nạt lắm ?.”
 
Không khí trong phòng im phăng phắc, ngay cả  thở cũng  rõ mồn một.
 
Tiêu Viễn lên tiếng, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
 
“Tri Ý, đừng  về  như thế.”
 
Mũi  cay xè, nhưng   mặt ,  đáp.
 
Tiêu Viễn đóng mạnh tập hồ sơ, tiếng “bốp” vang khô khốc.
 
Tất cả nhân viên đều giật .
 
Anh , giọng lạnh hẳn :
 
“Trước ngày mai,    báo cáo chi tiết về  bộ những gì Hứa Tri Ý  nêu. Có bao nhiêu, ghi bấy nhiêu. Đừng để   tự  điều tra.”
 
Cả phòng c.h.ế.t lặng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuc-thuy-nan-thu/chuong-7.html.]
 khẽ nhếch môi,  khẩy nụ  chua chát hơn cả nước mắt.
 
“Tri Ý, là  của .”
 
Tiêu Viễn tháo lỏng cà vạt, giọng  trầm thấp:
 
“Mấy năm nay  dồn phần lớn sức  Tập đoàn Tiêu Thị, vì quá mức lơ là mà để tổn hại đến quyền lợi của em.”
 
“Từ nay  sẽ cải tổ   bộ Hạo Hải, em về trực tiếp do  quản. Anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
 
Anh  thẳng  mắt , chậm rãi :
 
“Phần cổ phần  hứa cho em, hôm nay  thể lập tức soạn thảo hợp đồng. Chỉ cần em chịu ở .”
 
 đối diện  qua chiếc bàn dài, giọng bình tĩnh nhưng lạnh băng:
 
“Vì lợi ích nên  im lặng khi Thẩm Tâm Nhụy thả tim bài bôi nhọ , bây giờ  giữ  , cũng chỉ vì lợi ích. Một công ty mà  thứ đều đặt lên bàn cân lợi nhuận như   ở , chỉ sợ một ngày nào đó sẽ   thế  thương tiếc. Ở nơi như , thật sự khiến   lạnh lòng.”
 
Tiêu Viễn  đổi sắc mặt.
 
Chúng    thật lâu,  ai  gì.
 
Một lúc ,   nhạt nụ  quen thuộc, pha chút bất cần:
 
“Tri Ý, cho  chút thể diện . Em rời  cũng , nhưng đừng  quá đáng như . Anh chỉ   một thái độ rõ ràng, để còn xử lý truyền thông.”
 
 đáp, giọng khàn nhưng rắn rỏi:
 
“Anh thấy  đó.”
 
“Đây chính là thái độ của .”
 
Không khí như đông .
 
  thấy tiếng ai đó hít mạnh một .
 
Tiêu Viễn nhíu mày, day trán, giọng thấp :
 
“Phúc Thủy Nan Thu là dự án  dốc gần hết vốn liếng. Cả chú Hứa cũng đầu tư  ít. Anh   chuyện  ồn ào đến mức hai bên gia đình  can dự.”
 
Câu   dứt, Tạ Khôn liền che mặt, rõ ràng     một nước sai.
 
Anh dùng ba  để uy h.i.ế.p .
 
 đáng tiếc, chọn sai  .
 
 chẳng thấy thất vọng, vì điều    đoán  từ lâu.
 
“Được thôi,  cứ  mà .” –  đáp thản nhiên:
 
“Anh thử xem ông  còn tư cách gì để  chuyện với  .”
 
Tạ Khôn vội ghé sát tai Tiêu Viễn, hạ giọng:
 
“Cô  với ba  cắt đứt . Năm năm   chương trình  lừa, dính tiền phạt hợp đồng  trời, ông Hứa  giúp một xu. Chính  là    xử lý cho cô  đấy  quên  ?”
 
Tiêu Viễn sững , đôi mày khẽ nhướng,   chằm chằm:
 
“Tại     chuyện ?”
 
 bật  nhạt.
 
Còn vì  nữa, chẳng lẽ    đường hét cho cả thiên hạ  rằng   cắt đứt với ba ruột  ?
 
“Lúc  mới debut, ông  dùng  bộ mối quan hệ của  để chặn đường , khiến   phong sát  nền tảng.”
 
“Giờ  tự   lên ,  nghĩ ông  còn  tư cách xen  ?”
 
Tiêu Viễn khựng , bàn tay đang xoay chiếc nhẫn bỗng dừng hẳn.
 
Anh thật sự tin rằng   thể đạt  đến ngày hôm nay là nhờ ba  chống lưng.