Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:47:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tiệc cưới kết thúc, cặp đôi mới cưới liền thẳng sân bay, bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của họ.

Nhìn bạn và chồng hạnh phúc lên đường hưởng tuần trăng mật, Diệp Vũ cũng vui lây.

Tiêu Triệt ôm vai cô : “Chờ thời gian rảnh, chúng cũng ngoài du lịch.”

“Vâng.” Lời hứa kiểu của quân nhân cơ bản chính là lời hứa suông, ai tin thật thì đó thua, nhưng lòng như cũng .

“Trời còn sớm, chúng gì tiếp theo đây?” Vị trung tá nào đó bày tư thế hành động đều theo chỉ huy.

Diệp Vũ nghĩ một lát : “Chúng mua máy ghi âm .”

“Hả?” Bây giờ ít mua thứ lắm.

“Đi thôi, tranh thủ thai giáo từ bây giờ. Em bé tương đối nhạy cảm với giọng của ba, em thu âm giọng của , lúc rảnh rỗi sẽ mở cho con , như chúng mới thấy xa lạ với .”

Tiêu Triệt cảm động ôm chầm lấy vợ: “Bà xã…”

“Còn mua thêm nhiều băng cassette nữa.”

“Cần thu nhiều ?”

“Cẩn tắc vô áy náy.”

Sau đó, hai vợ chồng lái xe đến trung tâm thương mại mua máy ghi âm và băng cassette.

“Chúng xem giường nhỏ ?” Sau khi lấy máy ghi âm và băng cassette, Tiêu Triệt đột nhiên nghĩ tới chuyện ngủ nghỉ của các thành viên nhí trong gia đình tương lai, liền đề nghị.

Diệp Vũ đồng ý: “Cũng nên xem thử. Dù là giường tầng thì cũng mua loại nào gu một chút, nếu chúng nó sẽ chúng cho chúng nó hưởng thụ đãi ngộ ký túc xá trường học sớm.”

thật.”

Thế là, hai vợ chồng "chinh chiến" sang khu nội thất của trung tâm thương mại, nghiêm túc cẩn thận lựa chọn giường tầng.

Cuối cùng, đồng chí trung tá "chốt" hai chiếc giường tầng bằng gỗ tự nhiên, quẹt thẻ trả tiền, đó họ về nhà chờ giao hàng.

Chiều tối, giường tầng cuối cùng cũng "an vị" trong nhà họ Tiêu, chăn đệm cũng trải sẵn sàng, nhưng trông vẫn cứ giống… ký túc xá sinh viên.

Diệp Vũ vỗ trán, thở dài: “Xem ấn tượng cách nào đổi , cứ dùng tạm .”

Vị trung tá cũng thở dài: “Đành thôi.”

“Nhanh lên nào, ở nhà bao lâu, tranh thủ thời gian thành nhiệm vụ chính . Đi thuộc lòng điều lệ liên quan đến quân nhân một , điều lệ liên quan đến cảnh sát một .”

“Ớ?”

Diệp Vũ vỗ : “Ngẩn đó gì? Cái gọi là thai giáo sớm. Dù thì tương lai chúng nó cũng thoát khỏi ông cố ngoại và ông ngoại "đầu độc" , chúng cứ cho chúng nó quen .”

Vị trung tá nọ á khẩu, một lúc lâu mới ngậm miệng : “Em tính cho con theo ngành Công an - Kiểm sát - Tòa án và Hải - Lục - Không quân thật ?”

“Đây là vấn đề em , mà là vấn đề chúng nó chắc chắn sẽ gặp . Có một giai đoạn đệm thì dù cũng dễ tiếp thu hơn.”

Trung tá đồng tình, bà xã lo xa thật sự thực tế.

mà, bên bố …”

Diệp Vũ thở dài thườn thượt: “Anh em ghét nhất là mấy thứ liên quan đến kinh tế mà, đừng ép em nổi điên. Em tuyệt đối sẽ tự khó tìm mấy thứ kinh tế về "đầu độc" bản .”

“Bà xã vất vả .” Hai bên gia đình đều khó đối phó. Anh vẫn luôn cảm thấy bà xã thần kỳ, thể hòa hợp với bố một cách bất ngờ như .

“Anh mau điều lệ , em chuẩn nước ấm cho .”

“Để tự .”

“Không cần, chút việc em vẫn .”

Vị chuẩn-ba-ba trung tá nào đó lời vợ, nghiêm túc thuộc lòng điều lệ.

Để phiền đồng chí trung tá nhiệm vụ thu âm nhàm chán, Diệp Vũ phụ trách nấu bữa tối.

Được ăn bữa cơm vợ nấu, vị trung tá cảm thấy quá hạnh phúc: “Vẫn là cơm bà xã nấu là hương vị gia đình nhất.”

“Ở nhà nấu cơm thì đều hương vị gia đình.” Diệp Vũ thẳng thừng phá vỡ khí.

“Không ,” Tiêu Triệt nghiêm túc, “Cơm nấu bằng cả tấm lòng mới hương vị gia đình.”

“Rồi , cãi với nữa. Lời thủ trưởng đều đúng, .”

“Lời của thủ trưởng phu nhân mới luôn đúng. Ở nhà , em là thủ trưởng.” Cuối cùng, đồng chí trung tá mất hết nguyên tắc mà tâng bốc vợ.

“Ăn cơm cũng chặn miệng . Mau ăn , ăn xong còn thu âm tiếp.”

“Đảm bảo thành nhiệm vụ.”

“Em coi trọng đấy nhé, đồng chí.” Diệp Vũ hì hì.

Ăn cơm xong, Tiêu Triệt giành rửa bát dọn dẹp, đó ôm vợ về giường tiếp tục thu âm điều lệ.

Bây giờ Diệp Vũ cứ đặt lưng xuống giường là buồn ngủ. Khi Tiêu Triệt đang nỗ lực thu âm, cô vội vã gặp Chu Công chơi cờ .

Trước khi ngủ, Tiêu Triệt uống mấy cốc nước. Nhiệm vụ ngày mai của còn ít, khi nhất định thành nhiệm vụ bà xã giao, việc quan hệ đến nền tảng nhân sinh tương lai của mấy nhóc con nhà đấy.

Sáng hôm , Tiêu Triệt dậy từ sớm. Anh dọn dẹp nhà cửa , bữa sáng, đó tiếp tục thu âm băng thai giáo.

Chờ đến 8 giờ  mới gọi bà xã dậy ăn cơm.

“Mấy giờ ?” Diệp Vũ tỉnh ngủ, giọng mềm mại, còn mang theo chút nũng nịu, khiến tim vị trung tá nào đó nhột nhạt.

“Hơn 8 giờ . Ăn sáng xong đưa em siêu thị.”

“Vâng.” Đầu óc Diệp Vũ vẫn còn mơ hồ, mặc cho bế từ giường xuống, phòng vệ sinh rửa mặt xong mới tỉnh táo . Cô liếc nào đó đang dựa cửa, nhịn lườm một cái: “Không việc gì , cứ em chằm chằm thế?”

“Bà xã mà.”

“Hứ.”

“Đẹp thật mà.” Vợ lúc đeo cặp kính gọng đen to kềnh trông xinh hơn ngày thường nhiều. Đôi mắt phượng một mí to long lanh rực rỡ, khiến cả cô đều trở nên tươi tắn.

Giây phút , Tiêu Triệt đột nhiên ngộ , vợ thích cặp kính cổ lỗ sĩ và cồng kềnh đó là lý do. Cô thu vẻ rực rỡ chói mắt của , khoác lên vẻ ngoài điềm đạm, nho nhã, tự "dìm" nhan sắc mười phần xuống còn bảy phần, khiêm tốn nội tâm.

Diệp Vũ đ.á.n.h răng rửa mặt xong, ngoài ăn cơm. Lúc ngang qua cửa, cô nhịn giẫm lên chân một cái: “Đứng ngẩn đó gì? Ăn cơm thôi.”

“Tuân lệnh.”

Ăn cơm xong, Tiêu Triệt dọn dẹp một chút quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-44.html.]

Diệp Vũ ngạc nhiên: “Lại mặc quân phục ?”

“Phải đóng dấu "vợ quân nhân" cho em thật chắc, cho kẻ nào đó đây là  Quân  hôn, đừng hòng nghĩ tới chuyện phá hoại.”

“Xì.”

Quả nhiên, Tiêu Triệt mặc quân phục siêu thị cùng vợ vô cùng chói mắt. Một sĩ quan trung tá trẻ tuổi, cao ráo, trai, tuấn như , tỷ lệ qua đường ngoái đầu là cực cao.

Đồng chí trung tá tay xách nách mang đủ các loại túi lớn túi nhỏ, Diệp Vũ thì chống eo thong thả theo .

“Anh mua nhiều thế gì? Lát nữa về đơn vị, em cũng về đại viện với ông ngoại thôi.” Cái "quốc bảo" đúng là dễ .

“Mang về đại viện ăn.” Trung tá dứt khoát.

“Vậy để luôn trong xe .”

“Anh xách một ít lên nhà , còn để hết trong xe cho em, đến lúc đó em cũng cần mất sức.”

“Cũng .” Chỉ cần bắt cô lao động thì cũng .

Về đến nhà, Diệp Vũ "vật lộn" với đồ ăn vặt, Tiêu Triệt tiếp tục "vật lộn" với máy ghi âm.

Thời gian rảnh rỗi còn đều trôi qua trong trạng thái như . Đương nhiên, trong tầm tay của đồng chí trung tá luôn là một ly nước ấm.

Tới lúc về đơn vị, giọng khản đặc. Vợ chắc chắn là cố ý, cô bắt hết cả bộ luật Hình sự, chỉ thiếu nước bắt luôn cả Hiến pháp.

Vừa về đến căn cứ, chào hỏi đại đội trưởng, ông kinh ngạc: “Giọng thế?”

Vị trung tá nọ lau mặt, mặt mày đau khổ : “Đừng nhắc nữa, vợ bắt điều lệ cả ngày trời, nào là quân nhân, nào là cảnh sát, luôn cả luật Hình sự .”

Thư Sách

“Vợ cho "tái giáo dục" đấy ?” Đại đội trưởng trêu chọc.

“Vợ bảo để dành thai giáo. Tranh thủ lúc ở nhà, "áp bức" chút nào chút đó, qua cái làng còn cái quán nữa. thu âm uống nước mà giọng vẫn nông nỗi đây.”

Đại đội trưởng ha hả: “Vợ cũng tầm xa đấy nhỉ? Tính cho con theo Công an - Kiểm sát - Tòa án với Hải - Lục - Không quân thật ?”

“Cô đây là truyền thống gia tộc, cần tiếp tục phát huy.”

“Đừng nữa, truyền thống gia tộc đúng là đáng phát huy thật.”

“Đó là đương nhiên.” Tiêu Triệt vênh váo .

Đại đội trưởng thẳng tay vỗ một cái gáy : “Đừng mà khoe khoang nữa, mau chuẩn tài liệu .”

“Rõ, thưa đồng chí đại đội trưởng!”

“Thằng nhóc …” Đại đội trưởng chạy biến .

Đầu bên , trong nhà chỉ còn một Diệp Vũ. Cô giọng trong trẻo quen thuộc từ máy ghi âm, sofa "giành giật" với cái điều khiển TV.

Lại chỉ còn cô. Lần gì cũng giữ giọng của ai đó bạn, nếu thật sự cảm thấy trống vắng. Cũng vì m.a.n.g t.h.a.i mà cô cảm thấy dạo đặc biệt dễ nhạy cảm vẩn vơ, cảm xúc dường như đột nhiên trở nên tinh tế hơn.

Điện thoại reo, nhưng Diệp Vũ đang mải chuyên tâm "phân cao thấp" với cái điều khiển nên cũng thấy, đó mới đột nhiên nhận là di động của đang reo.

Diệp Vũ chậm rãi dậy, đến bàn ăn cầm điện thoại lên, tên gọi vội vàng máy.

“Sao lâu thế mới máy? Ở nhà một bận gì đấy?” Điện thoại kết nối, Trình Lam lập tức oanh tạc.

“Đang xem quảng cáo TV, ồn quá nên thấy "tiếng gọi thương" của bà.”

“Ở nhà buồn ?”

“Cũng tạm.”

“Ra ngoài uống .”

“Bà chuyển sang uống tu dưỡng tính ?”

“Chẳng đang phối hợp với tình trạng sức khỏe của bà ?”

“Trung tá nhà ủy thác các bà đấy ? Tự dưng rủ uống chiều, đúng là chuyện lạ mà.”

“Ông xã nhà bà đúng là ông chồng "24 hiếu" mà. Trước khi , chắc trừ Tiểu Bạch thì réo gọi hết .”

“Đời chắc cũng chỉ bây giờ mới hưởng đãi ngộ cấp bậc thôi, chẳng gì đáng khoe cả.”

“Thế mà còn đáng khoe ? Đi dự đám cưới mà lấn át luôn cả sự nổi bật của chú rể. Đàn ông như thế mang ngoài đúng là mất mặt, quá nở mày nở mặt.”

“Hàng chất lượng cao cũng chẳng để gì. Muốn dắt ngoài "diễu phố" cũng hội tụ đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một cái cũng xong.”

“Cũng đúng,” Trình Lam dừng một chút, “ bà cũng thôi, bụng to như thế thì để quân nhân giải phóng quân nhà bà bớt lo một chút.”

“Bà đang trả đũa đấy ? vốn đang ngoan ngoãn ru rú ở nhà, là bà gọi điện rủ ngoài uống . còn đồng ý, bà quậy phá. Rốt cuộc là ai đang quậy ai?”

“Bà sướng thật đấy, cần sắc mặt sếp. còn đang đây, bọn tư bản vạn ác.” Trình Lam bằng giọng ghen tị thể tả.

“Hôm đó cái gã đàn ông để ý bà hình như cũng trong đội ngũ tư bản mà.”

“Bà đừng nhắc tới gã khốn đó với .”

“Tình hình thế nào ?”

“Cái chuyện tình một đêm, một thằng đàn ông như mà cứ lằng nhằng bắt chịu trách nhiệm. Thế giới ?”

“Chuyện lạ thật đấy.”

“Nghiêm túc , đang phiền đây.”

“Phiền cái nỗi gì. Hắn bà chịu trách nhiệm thì bà cứ chịu trách nhiệm thôi. Dù gì cũng là tư bản, cái gì vớt vát thì cứ vớt, cái gì lấy thì cứ lấy, cái gì đòi thì cứ đòi. Biết lúc chia tay bà chen chân hàng ngũ tư bản thì ? Không là bớt phấn đấu ba mươi năm, thì cũng bớt ba bốn năm chứ ít gì.”

“Bà chị em của ? Cái chủ ý vớ vẩn mà bà cũng ?”

chị em của bà, đời nào bất chấp lương tâm mà xúi bà "c·ướp" tài sản riêng của khác ?”

Trình Lam im lặng một lúc, đó : “Nghĩ kỹ thì, kiếp, đúng là như bà . cũng tiểu tam . Cứ chịu trách nhiệm một thời gian, xem tình hình quyết định bước tiếp theo. Vớt vát cho đủ chỗ mới là chuyện nghiêm túc.”

“Chuẩn.”

vốn là chính trực, lương thiện, ngây thơ bao. Sao chơi với bà lâu ngày trở nên bỉ ổi, vô đạo đức thế ?”

“Biến.”

“Gã tư bản chịu trách nhiệm tới .”

“Nhanh vớt vát . Con nuôi của bà còn chờ bà mừng bao lì xì lớn đấy.”

“Đã rõ, cúp máy .”

“OK.”

 

Loading...