Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:15:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Ồ, về dọn dẹp ?” Vừa nhà, Diệp Vũ thấy nhà cửa sáng sủa, sạch sẽ thì khỏi ngạc nhiên.

“Bà xã giờ là Hoàng thái hậu , tiểu nhân nào dám để ngài động tay động chân. Đương nhiên là dọn dẹp nhà cửa tươm tất mới nghênh đón ngài chứ.”

“Bổn cung hài lòng.”

Tiêu Triệt đỡ vợ xuống sô pha, áp đầu bụng cô: “Anh xem tim con đập thế nào.”

“Anh chuyện với con , các con sẽ 'nể mặt' mà phản ứng đấy.”

“Thật !”

“Ừ.”

Vị trung tá nào đó vội vàng đặt tay lên bụng vợ, nghiêm túc : “Các con yêu, ba đây. Các con ở trong bụng ngoan nhé, m.a.n.g t.h.a.i một vất vả lắm.”

Bụng cô bỗng động đậy, như thể một gót chân nhỏ đạp . Tiêu Triệt vui mừng reo lên: “Con đạp kìa!”

“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của kìa.”

“Con ngoan thật, ba về dễ dàng nên 'nể mặt' ba quá.”

Đám nhóc trong bụng đạp thêm cái nữa, quả quyết là nể mặt.

“Đừng sướng nữa, mau nấu cơm , em đói .”

“Vợ yêu lệnh, tiểu nhân tuyệt đối tuân mệnh. Em nghỉ ngơi , nấu cơm ngay.”

Nhìn vị trung tá cởi áo khoác quân phục, xắn tay áo sơ mi, đeo tạp dề bếp, Diệp Vũ bất giác mỉm . Cô chống eo dậy, tới cửa bếp.

“Vợ ơi, em cứ xem TV , nhanh lắm.”

“Em một chút.” Trời mới gặp là bao giờ, thêm lúc nào lúc đó.

Tiêu Triệt khựng , bước tới ôm chầm lấy vợ, giọng đầy hổ thẹn: “Bà xã, xin em, để em vất vả một .”

“Bớt sến sẩm , em chờ ăn cơm đấy, mau việc .”

“Tuân lệnh! Hay là bê ghế đây em xem nhé?”

“Làm như trai lắm bằng. Em xem hai mắt xem TV, thèm ở đây 'trông' .”

Thư Sách

“Không , chính là 'soái ca' một trong quân đấy.”

“Khoe khoang thì giỏi.” Diệp Vũ , đẩy cái mặt đang sáp gần của , "Mau nấu cơm , bớt dẻo miệng."

Tiêu Triệt vợ thật sâu, đó nhanh nhẹn nhiệm vụ "bếp trưởng".

Diệp Vũ chống eo dựa khung cửa bận rộn. Cô đột nhiên cảm giác thật, cứ như một giấc mơ bỗng biến thành hiện thực, cảm giác thế nào cũng thấy quen.

“Lần nghỉ phép mấy ngày?”

“Ba ngày.”

“Khó khăn lắm mới nghỉ.”

“Vợ ơi, em dự đám cưới bạn xong về bên ba nữa ?”

“Sao hỏi ?”

“Thực tế thì thấy em về bên đó sẽ hơn. ích kỷ mà , mong em ở XX, để lỡ nghỉ phép còn thể về thăm em.”

“Em ở XX.” Diệp Vũ đáp chút do dự.

“Bà xã…” Vị trung tá nào đó cảm động c.h.ế.t .

“Nhìn lửa kìa, đừng kích động. Em ở thật âm mưu cả đấy. Em chỉ nghĩ lỡ lúc em sinh mà trúng dịp nghỉ phép, thì bắt 'chịu tội' cùng, để cảm nhận sự vĩ đại của . Như thế mới củng cố địa vị gia đình thể lay chuyển của em .”

Tiêu Triệt thấy lòng ấm áp xót xa. Vợ tuy lúc nào cũng đùa đùa cợt cợt, nhưng trong lời đều lộ sự quan tâm và dịu dàng. Anh cố nén cảm xúc, bằng giọng tỉnh bơ: “Vợ yên tâm, địa vị của em trong nhà tuyệt đối bao giờ d.a.o động. Anh lấy danh dự quân nhân thề.”

“Ừm, em an tâm .”

“Đương nhiên, lời bà xã vĩnh viễn là đúng.”

“Nếu em sai thì ?”

“Thì xem điều một.”

“Cũng điều đấy.”

“Giác ngộ là bắt buộc. Vợ mà gánh vác cả một ngọn núi, ở nhà 'xem em như trời', em bảo .”

“Hóa nếu em gánh núi cho thì sẽ đãi ngộ ? Trung tá đồng chí, cần thực tế ?”

“Vợ ơi, đừng thế mà, khó lắm mới lãng mạn một . Anh thật lòng đấy.”

“Chọc tức là một thú vui lớn trong đời em, nửa đời của em còn trông cậy thú vui đấy. Anh ?” Diệp Vũ nửa thật nửa đùa.

“Vợ cứ 'chọc' thoải mái. Khả năng 'chịu đòn' của 'chuẩn cần chỉnh' .” Tiêu Triệt vui như mở cờ trong bụng.

“Nhìn đắc ý kìa.”

“Nào, vợ ơi, nếm thử xem ngon .”

Diệp Vũ há miệng nuốt miếng cà tím xào gắp tới, gật đầu: “Cũng , tay nghề lụt.”

“Không so với vợ . Vợ chính là cao thủ ẩn thời cổ đại, chỉ thể ngước thôi.”

“Người khác ngước thì , thì .”

“Tại ?”

“Vì chỉ phép yêu em thôi.” Diệp Vũ đầy đương nhiên.

Tiêu Triệt lập tức sửa sai: “Chuẩn cần chỉnh! Anh chỉ thể yêu em. Vợ ơi, mãi mãi yêu em.”

“Hô khẩu hiệu to mà thì cũng vô dụng. Phải dùng hành động thực tế để thực hiện lời hứa. Nói đến mấy mà thì cũng bằng thừa.”

“Xin Đảng và nhân dân yên tâm, nhất định thành nhiệm vụ!”

Diệp Vũ che miệng khúc khích.

“Vợ ơi, em lâu , mau nghỉ . Không thì bê ghế đây.”

“Ừ, bê , em lười nhúc nhích.”

Tiêu Triệt vội tắt bếp, chạy phòng khách khiêng một chiếc ghế sô pha đơn tới, đặt ở cửa bếp: “Vợ ơi, , cái thoải mái.”

Diệp Vũ liền xuống, y như Lão Phật Gia lâm triều.

Chờ vị trung tá xong cơm, đỡ vợ đến bàn ăn ngay ngắn , đó bưng thức ăn lên bàn, cất ghế sô pha về chỗ cũ. Xong xuôi, mới qua xuống ăn tối cùng vợ.

“Nhìn thấy em ăn ngon miệng, mới thật sự yên tâm.”

“Em ăn uống vẫn mà.”

“Không mấy tháng đầu em nghén suốt .”

“Nghén là khó tránh, nhưng em vẫn cố ăn.”

“Em bây giờ tròn trịa hẳn .”

“Không chê em béo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-41.html.]

“Sao thể chứ. Em bây giờ trông xinh vô cùng. Vả , phụ nữ da thịt một chút ôm mới sướng tay.” Vị trung tá một hồi liền để lộ ý nghĩ trong lòng.

Diệp Vũ lườm : “Lo ăn cơm của .”

“Này, vợ ơi…” Trung tá đồng chí mon men gần vợ, “Không chỉ cần kiêng ba tháng đầu thôi ? Giờ bốn tháng , chắc nhỉ?”

Diệp Vũ đập nhẹ tay : “Có thể ăn cơm tử tế ?”

“Chuyện liên quan đến hạnh phúc gia đình…”

“Còn đắn nữa thì tối nay tự mà ngủ một .”

“…” Vị trung tá nào đó mặt mày hớn hở, hôn chụt lên má vợ: “Vợ là thương nhất!”

Diệp Vũ dở dở lườm mấy cái, nhưng khóe miệng cong lên. Đàn ông của ở bên cạnh trò bán manh, đúng là một loại hạnh phúc.

Ăn cơm xong, Tiêu Triệt gọt trái cây phục vụ vợ, cùng cô xem TV ở phòng khách.

Diệp Vũ đàn ông đang chuyên tâm xoa bóp chân cho , cô lấy chân đá nhẹ : “Làm chuyên nghiệp gớm nhỉ. Anh lấy bao nhiêu luyện tay ?”

“Cả đội thiếu một ai, đều lôi luyện tập. Mấy tên đó 'hành' cho mệt lử.”

Diệp Vũ bật : “Ha ha, bọn họ chịu cho luyện cũng hy sinh thật. Chỉ với cái sức tay của mấy , luyện ai mà chịu nổi.”

“Chân của đám đó thối hun c.h.ế.t .”

“Ha ha…”

Tiêu Triệt vợ rạng rỡ, trong lòng, trong mắt đều tràn ngập sự dịu dàng. Đây là vợ của , phụ nữ vì vun vén gia đình, sinh con đẻ cái, cũng là đặt đầu quả tim.

“Sao như thế, sởn cả da gà.” Diệp Vũ đến mức mặt nóng lên, tim cũng đập loạn nhịp.

“Diệp Vũ, yêu em. Anh sẽ luôn đối với em.”

Diệp Vũ huơ huơ tay bên má, liếc mắt chỗ khác, mắng yêu: “Sến c.h.ế.t .”

Tiêu Triệt : “Vợ ngại kìa, hiếm thấy nha.”

“Biến .” Diệp Vũ thẹn quá hóa giận, đạp một cái.

Tiêu Triệt bắt lấy bàn chân an phận của cô, ngón tay xa cù lòng bàn chân cô hai cái.

“Ha… Đừng giở trò… Ha ha…”

“Vợ ơi, thích em .” Tiêu Triệt buông chân cô , nghiêm túc cô, từng chữ.

Nụ mặt Diệp Vũ còn tắt hẳn, nhất thời gì.

Tiêu Triệt phòng vệ sinh rửa tay, xoa cho nóng lên, đó phòng khách, leo lên sô pha ôm ấp vợ.

“Vợ nhớ ?”

“Ừ.”

“'Ừ' là nhớ nhớ?”

“Nhớ.”

“Nhớ bao nhiêu?”

Diệp Vũ suy nghĩ một chút, tủm tỉm với vị trung tá: “Em mơ còn lôi bao cát để đấm, xem là nhớ bao nhiêu?”

“Cách vợ nhớ nhung cũng thật khác .” Vị trung tá chịu thua.

“Hừ, là ai hại em bụng to thế ?” Diệp Vũ hậm hực chọc chọc vai .

Tiêu Triệt ôm cô, lành: “Là . thế mới chứng minh 'sức chiến đấu' của mạnh chứ. Anh 'một phát bốn con' đấy, bọn họ ghen c.h.ế.t.”

Diệp Vũ tát yêu một cái: “Còn hổ đấy?”

“Muốn chứ, . Vợ là thành viên 'hiệp hội mê vẻ ', cái mặt của giữ gìn cẩn thận chứ.”

“Đồ dở .” Diệp Vũ véo má .

Tiêu Triệt mặc cho cô trêu chọc, cảm thấy ôm vợ trong tay cứ như cả thế giới, hạnh phúc vô bờ.

Diệp Vũ "hành hạ" da mặt vị trung tá một hồi, thấy mỏi tay nên mới dừng .

“Mỏi tay ? Anh xoa bóp cho em nhé.”

“Ừ.”

“Em ở nhà một chú ý nhiều. Chuyện khác thì cũng , an hết. Em chăm sóc cho chính là đại công thần của nhà .”

“Em .”

Tiêu Triệt cùng cô xem TV một lúc, thấy cô vẻ buồn ngủ, liền : “Thôi, ngủ sớm .”

“Tắm rửa ngủ.”

“Chúng tắm chung.”

“Tắm chung?” Diệp Vũ bằng ánh mắt nghi ngờ, “Anh gì?”

“Anh chứ. Chỉ là hầu hạ vợ tắm rửa đồ, để sớm lên giường thôi mà.”

“Xì.”

“Đi nào, bế em .”

“Lười khinh bỉ .”

“Hì hì…”

Vị trung tá ban đầu vốn nghiêm túc giúp vợ tắm gội, nhưng tắm một hồi, do cơ thể thể kháng cự, sự việc phát triển theo hướng mất kiểm soát, cuối cùng thể vãn hồi.

Lúc Diệp Vũ quấn áo choàng tắm bế về phòng ngủ, cô thật sự nhịn mà đ.ấ.m mấy cái: “Đã bảo kiềm chế mà, cái đồ khốn …”

“Vợ ơi, kiềm chế mà, thật đấy.”

“Biến, kiềm chế cái quái gì.”

“Vợ ơi, sức khỏe em thế, thật mà.”

“Không cũng nữa. Như thể mấy đời ăn thịt . Thai giáo kiểu chút nào.” Diệp Vũ mà mặt đỏ bừng lên, giơ tay đ.ấ.m thêm mấy cái.

“Con trai ngoan thật, đúng các con.” Tiêu Triệt áp tai bụng cô ngóng, quả nhiên mấy nhóc bên trong duỗi chân.

Diệp Vũ cấu mạnh eo : “Nhanh ngủ ! Ngày mai em còn đám cưới của Tinh Tinh. Nếu em mà đến muộn, em 'bạo hành gia đình' !”

“Vợ cứ 'bạo hành' thoải mái, mà phản kháng đàn ông.”

“Ngủ!” Diệp Vũ nghiến răng.

Tiêu Triệt cợt nhả ôm cô: “Ngủ, ngủ. Anh đảm bảo ngủ ngoan. Em cho ôm ngủ nhé, cũng 'liên lạc' tình cảm với các con chứ.”

Diệp Vũ tóm lấy bàn tay đang ôm eo của , c.ắ.n một cái: “Không quậy nữa.”

“Anh đảm bảo quậy, vợ cứ yên tâm ngủ.”

Diệp Vũ ngáp một cái, nhắm mắt , nhanh ngủ say.

Tiêu Triệt ôm cô, cẩn thận xoa bụng cô. Thỉnh thoảng, mấy nhóc trong bụng sẽ đạp một hai cái như chào hỏi . Cảm giác thật kỳ diệu, vui mừng kính sợ.

Anh dịu dàng hôn lên gương mặt say ngủ của cô, đăm đắm gò má cô, lòng mềm nhũn. Anh vác s.ú.n.g bảo vệ đất nước, còn cô giữ gìn tổ ấm của họ, là hậu phương lớn để còn gì lo lắng.

Người vợ,  quântẩu, là phụ nữ vĩ đại nhất đời .

 

Loading...