Phúc Bảo Triêu Triêu - Chương 87: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 04:13:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tà vật lóc

 

“Thái tử ca ca...” Lục Triêu Triêu thấy Tạ Thừa Tỉ, lập tức buông tay chạm đất, chạy thẳng tới, Thái tử vội vàng ôm lấy nàng.

 

“Thích ở đây! Vui quá... Ta, kết bạn ! Bạn, bạn !” Lục Triêu Triêu đầu, liền phát hiện đám tà vật đang từ từ lùi .

 

“Các ngươi, đừng mà.” Lục Triêu Triêu giới thiệu chúng cho Thái tử, “Này, , vì các ngươi chạy?” Lục Triêu Triêu càng gọi, đám tà vật chạy càng nhanh, thậm chí rời khỏi hoàng cung, hoảng sợ bỏ chạy.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Triêu Triêu xụ xuống: “Vì ? Không thích Triêu Triêu ?”

 

Ngọc Cầm sắc mặt tái nhợt, lâu mới nhắc nhở: “Tiểu thư, lấy đầu của quả bóng để đá...”

 

Lục Triêu Triêu phục: “Là nó tự tháo đầu xuống, đưa cho mà!”

 

Ngọc Cầm câm nín. Người tháo đầu xuống là dọa , còn thì lấy đầu quả bóng mà đá. Hơn nữa hiểu vì , Lục Triêu Triêu thể chạm tà vật, thật là kỳ lạ.

 

“Thật đau lòng quá, chúng nó thích .” Lục Triêu Triêu sấp trong lòng Thái tử, vẻ mặt buồn bã.

 

“Tà... tà vật ?” Hiền Quý phi trố mắt kinh ngạc, “Rời, rời khỏi Hiền Thanh cung ?” Đám tà vật mà phương trượng Hộ Quốc tự thế nào cũng thể trừ diệt, cứ thế mà ?

 

Thái tử vội vàng liếc mắt hiệu cho Hiền Quý phi, Hiền Quý phi chợt hồn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Triêu Triêu, Triêu Triêu, con cách khống chế tà vật đúng ? Con thể cứu Quân An ca ca ? Đệ mới sáu tuổi, con cứu ? Dì sẽ vì con mà trâu ngựa, dì và Hộ Quốc công phủ sẽ dùng cả đời để đền đáp ơn đức của con!”

 

“Tà vật?” Lục Triêu Triêu nghiêng đầu nghĩ ngợi. Nàng mang vô công đức, một sợi tóc cũng khí tức công đức, đương nhiên thể khắc chế tà vật. Thế là, nàng nhe răng trợn mắt nhổ xuống vài sợi tóc, sảng khoái : “Này, cho ngươi đây.”

 

“Nó thể chống đại tà vật, nhưng chống tà vật thông thường thì thành vấn đề .”

 

“Tóc? Tóc thể chống tà vật ?” Thái tử hỏi.

 

Lục Triêu Triêu gật đầu, vỗ ngực, vẻ mặt kiêu hãnh: “Ta, là khắc tinh của tà vật!”

 

Hiền Quý phi " bệnh vái tứ phương", vội vàng nhận lấy những sợi tóc nhét tay Tạ Quân An. Tạ Quân An ngẩn , tay nắm mấy sợi tóc, chỉ cảm thấy khí tức âm hàn quanh bắt đầu tiêu tán.

 

Thái tử khẽ cau mày, vội vàng nhắc nhở: “Hiền Quý phi nương nương, mau dùng bùa hộ mệnh đựng tóc , nếu ngoài hỏi đến, cứ tìm vật của đại năng, thể khắc chế sát khí. Tuyệt đối tiết lộ tin tức của Triêu Triêu bên ngoài, nếu ... thủ đoạn của phụ hoàng mà.”

 

“Điện hạ yên tâm, Triêu Triêu đối với Quân An đại ân, sẽ lấy oán báo ân.” Hiền Quý phi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhi tử. Giờ đây nàng hiểu, khó trách Hoàng đế sủng ái Triêu Triêu đến .

 

“Hôm nay Triêu Triêu đến Hiền Thanh cung, để tránh gây nghi ngờ, Tứ hoàng cứ theo phương trượng về Hộ Quốc tự . Chờ đến sinh thần Hiền Quý phi nương nương tháng năm, nhân cơ hội mà về cung.” Thái tử trong lòng thầm đoán, khi , Lục Hầu gia chắc chắn cùng Hứa thị hòa ly, liền cần giấu giếm nữa.

 

Tuy Hiền Quý phi giữ nhi tử , nhưng cũng ý của Thái tử chính là ý của Hoàng đế, liền lập tức đồng ý, vẻ u ám giữa hàng mày tản , dần dần tràn ngập niềm vui. Tạ Quân An cũng cảm kích Lục Triêu Triêu, hướng về nàng hành một đại lễ.

 

“Triêu Triêu, đây là tín vật của Hộ Quốc công phủ. Nếu con gì cần, Hộ Quốc công phủ sẽ dốc sức tương trợ.” Hiền Quý phi Lục Triêu Triêu ánh mắt cưng chiều hiền hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phuc-bao-trieu-trieu/chuong-87.html.]

 

Lục Triêu Triêu ngọc bội mặt, mặt cảm xúc.

 

Thái tử vội vàng nàng nhận lấy. Hộ Quốc công là một võ tướng thực quyền, tín vật của y trọng như Thái Sơn.

 

Lục Triêu Triêu ôm về tẩm cung thì mơ màng buồn ngủ, buồn ngủ đến mức mắt mở nổi. Thái tử tự chăm sóc nàng rửa ráy, đắp chăn cho nàng xong mới rời cung.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn sáng rõ, Hứa thị cung đón .

 

Lục Triêu Triêu ăn xong ngự thiện, thấy mẫu đến, liền lao tới ôm chầm lấy mẫu : “Nương , Triêu Triêu nhớ ...”

 

Đêm qua Hứa thị ngủ ngon, thấy nàng vẻ mặt vui vẻ, chịu tủi gì, tảng đá lớn trong lòng mới trút xuống , bèn trêu ghẹo nàng: “Còn nhớ nương ? Nương thấy con chơi vui vẻ lắm mà!”

 

Lục Triêu Triêu toét miệng toe: “Món ăn trong cung ngon thật đấy!”

 

Hai cùng tạ ơn hoàng ân, mới mật rời cung.

 

Và lúc , Lục Viễn Trạch ngoài thiết triều, chạm mặt phương trượng Hộ Quốc tự.

 

Mèo Dịch Truyện

Phương trượng kiêm nhiệm Quốc sư, địa vị cao quý, quan trong triều thấy y đều hành lễ. Nghe Lục Hầu gia bái kiến, y phất tay áo: “Hầu gia cần đa lễ. Hầu gia đại phúc, bần tăng dám nhận một bái của Hầu gia.” Tuy mắt y mù, nhưng vẫn thể cảm nhận khí vận ngút trời của Lục phủ, khí vận thậm chí còn quấn quýt với quốc vận.

 

Lục Viễn Trạch kìm nén sự mừng rỡ trong lòng, hàn huyên vài câu với phương trượng, tiễn y cung.

 

Quả nhiên, Mệnh cách của Cảnh Hoài, Cảnh Dao nhà quý trọng, còn Hứa thị... Lục Viễn Trạch nắm chặt nắm đấm, thầm hạ quyết tâm.

 

Hắn nên hành động .

 

Hứa thị đưa Triêu Triêu về phủ, liền lão phu nhân sai nha đến truyền .

 

“Vân Nương , cái già của e là , năm nay bệnh bệnh , liên lụy các con...” Lão phu nhân thấy Hứa thị liền thở dài. Mấy hôm nay, bà tình cờ nhiễm phong hàn, ốm một trận nặng. Hứa thị chỉ khuyên nhủ bà một hồi, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. “Mẹ khỏi nhớ những ngày con chăm sóc khi ốm, nha hầu hạ sánh bằng sự tận tâm của con ?”

 

Đăng Chi mím chặt môi, trong mắt đầy vẻ tức giận. Nhà phú quý, nha ma ma đông đúc, hà cớ gì chủ mẫu tự tay hầu hạ? Bà chồng cố ý gây khó dễ con dâu thì đủ cách.

 

giờ đây con là tam phẩm cáo mệnh, đây, nào xứng? Thôi , thôi , là nghĩ nhiều ...” Lão phu nhân xua tay.

 

“Mẹ, gì mà xứng xứng chứ?” Hứa thị “hiền huệ” đáp lời, “Con dâu hầu hạ mẫu là lẽ đương nhiên. Từ ngày mai, con dâu sẽ đích nấu ăn sắc t.h.u.ố.c cho .”

 

Lão phu nhân như ý thư giãn lông mày: Con gái đích của thế gia thì chứ, chẳng vẫn bê phân đổ nước tiểu cho ?

 

Còn Hứa thị mà như : Chăm sóc ốm ư? Cũng xem chịu nổi ! Để xem mấy cái mạng!

 

 

Loading...