Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:29:19
Lượt xem: 478

Thẩm Thư Dao ghét trời mưa, vừa ẩm ướt vừa khó chịu, ra ngoài cũng bất tiện, như lúc này, nàng đứng dưới mái hiên một lúc, vạt áo đã bị nước mưa làm ướt, hơi lạnh trên người cũng nhiều hơn vài phần.

Nàng cau mày khó chịu, xoay người vào nhà, đúng lúc này, nha hoàn chạy tới nói: "Đại nhân đã về ạ."

Thẩm Thư Dao đáp một tiếng, ngẩng đầu lên, liền thấy nam nhân mang theo hơi nước ẩm ướt đi tới. Nàng lập tức nghiêm chỉnh lại, tươi cười rạng rỡ nghênh đón.

"Hôm nay chàng về sớm vậy?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nam nhân mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, rồi liền vào nhà thay y phục. Y phục bị dính chút nước mưa, mặc trên người ẩm ướt, không thoải mái, Tạ Dật không thích cảm giác này.

Y phục thay ra được đặt trên giá áo, Thẩm Thư Dao lấy xuống, tiện tay đưa cho Linh Xuân. Nam nhân thay y phục xong đi ra, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Nàng lắc đầu, "Không có việc gì."

Thành thân một tháng, bọn họ nói chuyện rất ít, có khi Tạ Dật bận rộn, bọn họ có thể cả ngày không nói chuyện. Giống như bây giờ, nói một câu liền im lặng, lẫn nhau không biết nên nói gì. Đứng tại chỗ lúng túng, ánh mắt né tránh.

Thẩm Thư Dao quay đầu, thờ ơ nói một câu: "Chàng cứ đi làm việc đi."

Chàng nói một tiếng được, rồi liền đi.

Người vừa đi, nàng liền khịt mũi một tiếng, tay xoay xoay khăn tay, có chút nhàm chán. Linh Xuân ôm triều phục của Tạ Dật vào, cười nói: "Người giữ đại nhân lại là được rồi, nếu không người đến thư phòng cùng ngài ấy, bồi dưỡng tình cảm."

"Bồi dưỡng cái gì chứ, khúc gỗ ngốc nghếch, chán chết."

Liếc mắt nhìn thấy triều phục của chàng, vừa mới thấy phiền, "Đưa y phục cho ta."

Nàng muốn ủi triều phục cho Tạ Dật.

Thẩm Thư Dao lần đầu tiên làm loại việc này, không thành thạo, tay chân luống cuống một hồi, cuối cùng cũng có chút ra dáng. Triều phục trải trên bàn chưa lấy xuống, nàng nhìn một cái, rất hài lòng.

Tri Vi vào cửa nhìn một cái, nói: "Người dùng cơm trước đi, đại nhân đang ăn ở thư phòng."

"Chàng không ăn cơm cùng ta sao?"

Tri Vi lắc đầu, vừa rồi qua đó truyền lời có nghe rõ, A Tứ nói đại nhân đang bận, sẽ không qua đây dùng cơm.

Nghe vậy, Thẩm Thư Dao tức giận biến sắc, nàng còn đang ở đây ủi triều phục cho chàng, chàng thì hay rồi, đến ăn cơm cũng không qua đây, hừ.

Tức giận, nàng cầm lấy triều phục vừa ủi xong dùng sức vò trong lòng bàn tay, vò đến nhăn nhúm vẫn chưa hết giận, lại dùng sức kéo mạnh vài cái.

Thế là, xoẹt một tiếng, vải bị rách một đường, hỏng rồi.

Thẩm Thư Dao ngẩn người, cau mày lẩm bẩm: "Vải này không chắc chắn lắm, vừa chạm vào đã rách."

Tri Vi nhìn nàng không dám nói gì, thầm nghĩ vừa rồi nàng dùng sức quá mạnh.

Buổi chiều mưa vẫn chưa tạnh, Tạ Dật cũng không ra ngoài, đến chiều tối liền từ thư phòng đi ra. Thẩm Thư Dao cười ngọt ngào, thậm chí có chút nịnh nọt. Cố ý rót cho chàng một chén trà, cười nói: "Chàng uống đi."

Đợi Tạ Dật uống một ngụm, nàng tiếp tục nói: "Buổi trưa không cẩn thận, làm hỏng triều phục chàng phải mặc ngày mai rồi, rách một đường, không để ý thì không nhìn thấy."

Tạ Dật quay đầu nhìn giá áo, sau đó đi qua mở ra xem, đúng lúc ở chỗ tay áo. Chàng cau mày, nói: "Không sao, khâu lại là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-97.html.]

"Hôm nay không được, trời tối rồi, không tốt cho mắt. Ngày mai tan triều ta sẽ khâu cho chàng."

Thẩm Thư Dao thầm đắc ý, vậy chàng cứ mặc triều phục rách đi lâm triều đi.

Tạ Dật không biết nàng đang nghĩ gì, gật đầu nói được.

Ban đêm, hai người không quen thuộc lắm ôm nhau hôn môi triền miên, thân thể run rẩy cọ xát vào nhau, một loại rung động và khoái cảm kỳ lạ.

Nam nhân thân hình cao lớn, bao phủ hoàn toàn người con gái nhỏ nhắn, chỉ nhìn thấy một cái đầu, và tứ chi trắng nõn thon thả, bất lực bám víu.

Cánh tay với đường nét lưu loát rắn chắc mạnh mẽ, chống đỡ tấm lưng hơi cong lên, như một cây cung đang giương lên, tràn đầy sức mạnh. Cơ bụng rõ ràng từng múi, khi dùng sức càng rõ ràng hơn, thành thục gợi cảm.

Tạ Dật đổ mồ hôi, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, giọng nói trầm thấp: "Nằm sấp, được không?"

Thẩm Thư Dao mở đôi mắt mơ màng say đắm ra, e lệ suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, "Không, không được."

Nam nhân có chút thất vọng, vẫn nói được, chỉ là động tác ở eo bụng càng không khống chế được, mãnh liệt như hổ.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Thư Dao cảm thấy bụng dưới nóng lên, bất tỉnh nhân sự.

Xe ngựa đang đi trên đường núi, đường không bằng phẳng, xe ngựa xóc nảy dữ dội. Lắc lư một hồi, Thẩm Thư Dao bị xóc tỉnh. Nàng ngáp một cái, sờ thấy túi chườm nóng ở bụng, rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Dật.

"Hì hì, thì ra chàng thích nằm sấp."

"Cái gì?"

Người đang uống trà nghe vậy khựng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn qua, "Vừa ngủ dậy đã nói nhảm."

Nàng kéo chăn ngồi dậy, hai má đỏ ửng, không giống bình thường. Nhìn thấy Tạ Dật, nàng lại nhớ đến giấc mơ vừa rồi. Đó không phải mơ, mà là lúc họ mới thành thân.

Ánh mắt nàng di chuyển xuống dưới, mặt càng nóng hơn. Tạ Dật thật lợi hại.

"Ta chỉ là mơ thấy chuyện trước đây thôi." Nàng nhỏ giọng giải thích: "Chàng bảo ta nằm sấp, ta không muốn."

Còn có một chút khác nữa, nàng không nói.

Sắc mặt người nam nhân lập tức thay đổi, vẻ hoảng hốt hiện lên trong đáy mắt, "Nhớ lại rồi sao?"

Chàng dò hỏi một câu. Thẩm Thư Dao lắc đầu, nói không, chỉ là mơ thấy thôi.

Rồi lại hào hứng hỏi chàng: "Có phải ta sắp nhớ lại rồi không?"

Người nam nhân nuốt nước bọt, chiếc cằm lạnh lùng cứng lại, "Có lẽ vậy."

Thẩm Thư Dao vui mừng, hàng mi dài cụp xuống, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra vẻ mặt khác thường của người nam nhân.

Tạ Dật nhìn nàng chằm chằm một lúc, nheo mắt trầm tư, nghĩ ngợi rất nhiều.

"Nhớ lại thì nói cho ta biết."

Nàng ngẩng mặt lên, nụ cười rạng rỡ, "Đương nhiên rồi."

Loading...