Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:26:09
Lượt xem: 564

Buổi chiều nghe chưởng quầy nói, miếu Nguyệt Lão cầu tự rất linh nghiệm, rất nhiều người ở xa đến đều ghé qua. Cho dù không cầu tự, cũng phải cầu chút gì đó khác. Nói đến mức Thẩm Thư Dao động lòng, liền muốn đi xem, nếu Tạ Dật đi cùng nàng thì tốt rồi, không đi cũng không sao, nàng tự mình đi dạo.

Câu trả lời nằm trong dự đoán, Thẩm Thư Dao không quá thất vọng, chỉnh đốn lại cảm xúc là được.

"Vậy chàng đưa ngân phiếu cho ta."

"Trong túi hành lý, nàng tự lấy đi."

Thẩm Thư Dao cười tủm tỉm nói được, quay đầu định đi về, ngay sau đó, tay bị người ta kéo lại. Thẩm Thư Dao cúi đầu nhìn, ánh mắt hoang mang, không hiểu ý chàng.

Tạ Dật giải thích: "Cùng về phòng."

Ồ, thì ra là ý này.

Hai ngày trước Tạ Dật về, nàng đã ngủ say rồi, bây giờ nói cùng nàng về phòng, Thẩm Thư Dao vui như mở cờ trong bụng.

Lúc đó để thuận tiện cho việc ở trọ, Tạ Dật đã thuê luôn mấy phòng bên cạnh, bọn họ ra vào thuận tiện.

Về đến phòng, Thẩm Thư Dao vội vàng tắm rửa, thay y phục nằm trên giường chờ chàng. Tạ Dật nghiêng đầu, nhìn người mắt long lanh như nước mùa xuân, ánh mắt quyến rũ lắc đầu cười.

Tâm tư của nàng đều viết hết trên mặt, không giấu được chuyện gì, liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Tạ Dật vừa cởi thắt lưng vừa nói: "Ngủ đi, không có sức làm việc khác."

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc mở to mắt, "Chàng mới hai mươi ba tuổi, đã không còn sức rồi, sức lực của chàng đâu?"

Tạ Dật cười, "Không phải ý đó, là gần đây quá bận, không muốn phân tâm thôi."

Cởi áo khoác ngoài ra, tiện tay vắt sang một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, "Nhịn thêm mấy ngày thôi, đừng quyến rũ ta nữa."

"Ta nào có." Nàng bực bội, luôn cảm thấy Tạ Dật đang lừa mình.

Thẩm Thư Dao bĩu môi, bán tín bán nghi nhìn chàng. Tạ Dật bất đắc dĩ, cười nói: "Bây giờ thì hăng hái lắm, đến lúc đó đừng cầu xin tha."

Nàng bĩu môi, lẩm bẩm: "Chàng nói khoác."

Thẩm Thư Dao nằm xuống ngủ, tâm trạng rất tệ, nhưng nghĩ đến việc ngày mai ra ngoài chơi, hình như cũng không đến nỗi nào.

Nửa canh giờ sau, người mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Tạ Dật quay đầu lại nhìn, thở dài một tiếng. Chàng là nam nhân, đang độ tuổi sung mãn, dục vọng như thác lũ, cản cũng không cản nổi, chỉ là hiện tại đang trong thời kỳ đặc biệt, không thể không nhịn. Chờ vụ án kết thúc, e rằng nàng sẽ khóc lóc nói không muốn.

Ngày hôm sau, Thẩm Thư Dao tỉnh dậy không thấy Tạ Dật đâu, nghe Lưu Nhất nói đã đi bến tàu, còn vì sao đi, Lưu Nhất không nói.

Thẩm Thư Dao gật đầu ừ một tiếng, ăn sáng xong liền đi miếu Nguyệt Lão, đến nơi mới biết, hội chùa thật náo nhiệt, rất đông người, không thua kém gì kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-90.html.]

Thẩm Thư Dao thắp hương, chuẩn bị đi cầu tự, kết quả người quá đông, còn phải xếp hàng. Xếp hàng nửa canh giờ mới đến lượt nàng.

Lần đầu tiên cầu tự bái thần, nàng không biết làm, nhìn động tác của người bên cạnh, nàng liền làm theo. Thời gian dùng nhiều hơn người khác một chút, người phía sau liền không vui, chê nàng chậm.

Miệng lẩm bẩm: "Nhanh lên được không, phía sau còn đang đợi kìa."

Thẩm Thư Dao quay đầu lại trừng mắt, "Ồn ào cái gì, ồn ào nữa ta đứng đây cả ngày."

Vẻ mặt đó, nhìn thì nhỏ tuổi, tính tình lại không nhỏ. Người nọ thấy nàng ăn mặc sang trọng, trông có vẻ không dễ chọc, lầm bầm không dám lên tiếng.

Thẩm Thư Dao xách giỏ đứng dậy, hừ một tiếng với nàng ta, chút thời gian này cũng không đợi được, sao có thể kiên nhẫn chờ con cái?

Ra khỏi cửa chính, Lưu Nhất đang đợi bên ngoài, thấy nàng ra ngoài vội vàng nhận lấy giỏ, hỏi nàng có muốn về không?

Thẩm Thư Dao lắc đầu, ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá bên ngoài. Phía sau chính điện có một cây ước nguyện, nàng nghỉ ngơi xong sẽ qua đó ước nguyện, chưởng quầy nói rất linh nghiệm. Nàng phải thử xem sao.

Ngồi buồn chán, mắt liền đảo khắp nơi, đảo qua đảo lại, ngay sau đó, ánh mắt dừng lại. Dừng lại trên người một người nam nhân, là một người nam nhân trung niên hơi mập, râu quai nón đầy mặt, có chút quen mắt.

Nàng gãi đầu suy nghĩ, nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu, nàng ra hiệu với Lưu Nhất, hỏi: "Này, ngươi nhìn người kia xem, có quen không? Có phải đã gặp ở đâu rồi không?"

Lưu Nhất tìm kiếm trong đám đông, sau đó nhìn thấy người nàng chỉ, "Quả thực có chút quen mặt."

Hai người nhìn người nọ, rồi lại cúi đầu trầm tư, hồi lâu không nói gì.

Một lát sau, Thẩm Thư Dao mở to mắt, vỗ đùi, đột nhiên nhớ ra. nàng ngoắc tay với Lưu Nhất, Lưu Nhất cúi đầu, sau đó nghe thấy nàng nói: "Người này có phải là người trong bức tranh của các ngươi không?"

"Đúng vậy, chính là hắn." Khó trách lại quen mặt.

Được nàng nhắc nhở, Lưu Nhất nhớ ra, tối qua Tạ Dật mang bức tranh đến, nói người trong tranh là tội phạm quan trọng, bảo bọn họ nhận diện, đừng để lúc gặp lại không nhận ra, người trong bức tranh đó, chẳng phải chính là người trước mắt sao.

Sắc mặt Lưu Nhất thay đổi, nhìn quanh bốn phía, trong lòng bắt đầu lo lắng. Hiện tại chỉ có một mình hắn, phải bảo vệ phu nhân, nếu động thủ chắc chắn sẽ không thể chu toàn. Hơn nữa, đối phương có bao nhiêu người còn chưa biết, nếu manh động bắt người, sẽ chịu thiệt hại lớn.

Lưu Nhất khó xử, một mặt nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội, mặt khác lại nghĩ đến sự an toàn của Thẩm Thư Dao, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được kế sách vẹn toàn.

Thẩm Thư Dao thấy hắn nhíu mày suy tư, đại khái đoán được suy nghĩ của hắn, liếc nhìn người nam nhân trung niên, sau đó nhỏ giọng nói: "Ngươi về gọi người đến, ta ở đây canh chừng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Không được, lỡ như phu nhân xảy ra chuyện, thuộc hạ biết ăn nói thế nào với đại nhân?"

Thẩm Thư Dao làm động tác suỵt, ra hiệu cho hắn nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy. Nàng gan lớn, nhưng cũng quý mạng, chuyện tìm đến cái c.h.ế.t nàng sẽ không làm, nàng còn muốn sống lâu dài.

...

Hẹn gặp lại các nàng iu vào ngày mai nha, truyện có vấn đề gì cứ nhắn tin vào page Huyện Lệnh 94 ở facebook để Quan hỗ trợ nà.

Loading...