Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:25:58
Lượt xem: 538

Bốn mắt chạm nhau, đôi bên đều im lặng.

Tạ Dật vén chăn lên giường, nằm nghiêng đối diện nàng. Trên người mang theo hương thanh mát của nước, tản ra hơi ấm dễ chịu, thậm chí còn ấm hơn cả chăn đệm.

Gần như theo bản năng, chân nàng khẽ duỗi qua, lập tức chạm vào làn da ấm áp.

Tạ Dật rùng mình, khẽ cau mày: "Sao chân nàng lại lạnh thế?"

"Trời sinh đã vậy." Giọng nàng mang theo dỗi hờn, cũng chẳng giấu được cơn giận trong lòng. Giận chàng rời đi, giận chàng về muộn, lại càng giận chàng chẳng hiểu lòng nàng.

Tạ Dật nhíu mày, "Không bảo Tri Vi chuẩn bị lò sưởi sao?"

"Ta có chàng sưởi, còn cần lò sưởi làm gì nữa?"

Lời nàng nhẹ bẫng, nhưng ý tứ lại như cố tình.

"Vậy nếu ta không ở đây thì sao? Cứ thế lạnh cả đêm thế này sao?"

Nàng hậm hực: "Nếu đêm nay chàng không về, ta sẽ không bỏ qua cho chàng."

Tạ Dật khẽ bật cười, ánh mắt lộ vẻ hứng thú. Chàng rất muốn biết, nàng sẽ "không bỏ qua" cho chàng bằng cách nào.

Hai đôi chân quấn vào nhau, hơi thở ấm áp phả bên tai, nhưng từ thắt lưng trở lên, hai người lại giữ một khoảng cách, có chút xa cách.

Thẩm Thư Dao cảm nhận được, ánh mắt nhìn chăm chú lên lồng n.g.ự.c rắn chắc trước mặt, định dựa vào đó, nhưng rồi lại nhớ đến cuộc cãi vã ban nãy, nàng cố nén lại.

Như một trận chiến thầm lặng, xem ai là kẻ cúi đầu trước.

Rốt cuộc, trong tiếng thở dài khe khẽ, Tạ Dật đưa tay kéo nàng vào lòng, cằm khẽ cọ vào mái tóc mềm, chẳng nói thêm lời nào.

Nàng nhẹ nhàng ngước mắt, giọng nhỏ nhẹ thốt: "Xin lỗi, ta không phải nghi ngờ lời chàng, chỉ là không thích cô đơn một mình. Ở Lan Viên chẳng ai bầu bạn cả, vì thế mới muốn trở về nhà mẹ đẻ."

"Ừm."

Nam nhân khẽ đáp, nhắm mắt trầm tư. Một lát sau, Tạ Dật bỗng nhiên mở mắt mà bảo: "Sáng mai bảo Tri Vi thu dọn hành trang, chúng ta cùng lên đường."

Trời sáng băng giá, sương trắng vờn quanh, tựa rèm lụa dày đặc, cảnh sắc mờ mịt chẳng rõ.

Thẩm Thư Dao dậy thật sớm, không, phải nói là nàng mừng rỡ đến mức suốt đêm chẳng chợp mắt, tâm trí thanh tỉnh cho đến khi trời hửng sáng. Nàng vô cùng hân hoan, từ nhỏ đến lớn chưa từng xuất môn đi xa. Nơi xa nhất nàng từng đặt chân cũng chỉ là ngoại thành Kinh đô, lại chẳng thể thường xuyên lui tới.

Nàng chính là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong thâm viện, chưa từng nhìn thấy thế gian bên ngoài. Nay có cơ hội xuất môn, nàng dĩ nhiên vui mừng khôn xiết.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng Tạ Dật đã dặn dò, chỉ có thể mang theo nàng, không thể mang theo Tri Vi và các nha hoàn khác theo.

Tri Vi vừa thu xếp hành lý, vừa lo lắng dặn dò không ngớt: "Thiếu phu nhân ra ngoài phải cẩn trọng, thời tiết lạnh, nhất định phải mặc thêm áo ấm. Hơn nữa, bên ngoài cơm nước chẳng như ở phủ, phải cẩn thận đừng để sinh bệnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-85.html.]

Tri Vi cùng Tuệ Hoa lải nhải mãi, khiến Thẩm Thư Dao nghe đến mức tai như mọc kén, bèn phất tay bảo các nàng chớ lắm lời nữa.

"Ta đi cùng Tạ Dật, chẳng có gì đáng lo đâu, yên tâm đi."

Tri Vi lúc này mới ngậm miệng, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Tạ Dật từ sớm đã đến chỗ Lâm thị, bẩm báo một tiếng, tránh để Lâm phu nhân chẳng hay biết mà trách tội nàng. Khi trở lại Lan Viên, Thẩm Thư Dao đã thu xếp hành lý xong xuôi, đang sai A Tứ mang đặt lên xe ngựa.

Nàng vẫn muốn hỏi cho tường tận, như có những ai đồng hành, hay lộ trình sẽ đi thế nào. Nào ngờ Tạ Dật chẳng chịu nói, chỉ đáp qua loa mấy câu đã đuổi khéo nàng.

Nhưng điều này cũng chẳng đáng ngại, chỉ cần có thể xuất môn, nàng đã thoả lòng.

Trước khi đi, Thẩm Thư Dao dặn Tri Vi, nếu có thời gian, hãy đến Thẩm phủ báo cho phụ mẫu nàng hay biết. Tri Vi gật đầu, cam đoan sẽ làm, cũng dặn nàng chớ lo lắng.

Hôm nay trời quang mây tạnh, tuy rét lạnh nhưng nắng ấm chan hoà, trên đường còn có thể ngắm phong cảnh.

Thẩm Thư Dao cứ ngỡ Tạ Dật sẽ đi đường thuỷ, hoặc chọn lối nhỏ ít người qua lại. Nào ngờ chàng lại nghênh ngang đi trên quan đạo, xe ngựa cũng hoa lệ vô cùng, vừa nhìn đã biết là kẻ phú quý.

Nàng vận y phục nam tử, ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên ngó ra bên ngoài. A Tứ và Lưu Nhất cầm cương điều khiển xe, trừ bọn họ ra, chẳng còn ai khác. Nàng buông rèm xuống, dè dặt ghé lại gần Tạ Dật, nhỏ giọng hỏi: "Có ám vệ đi theo chúng ta không?"

Tạ Dật khẽ cười, bảo nàng: "Nàng biết nhiều đấy."

"Vậy rốt cuộc có hay không?"

"Không có."

Không có ám vệ, lại còn phô trương như thế, Thẩm Thư Dao cảm thấy không yên lòng. Nàng chạm nhẹ vào cổ mình, bỗng dưng thấy lạnh đi vài phần. Nàng liền xích lại gần Tạ Dật, tìm kiếm chút hơi ấm, ánh mắt thoáng vẻ bất an.

Nam nhân ôm lấy vai nàng, bật cười nhẹ: "Sợ rồi sao? Giờ sợ cũng muộn rồi."

Nàng quả thật có chút bất an, nhưng nàng bướng bỉnh, chẳng chịu nhận thua.

"Ai nói ta sợ? Ta chẳng hề sợ."

"Vậy thì tốt."

Xe ngựa lay động suốt một buổi sáng, cũng khiến lòng nàng thấp thỏm suốt chừng ấy thời gian. Đến buổi chiều, cảm xúc dần lắng xuống, không còn quá lo lắng nữa. Tạ Dật còn chẳng hề sợ hãi, nàng có gì phải e dè?

Xe ngựa lắc lư cả một ngày trời, khiến đầu óc nàng choáng váng, nhìn gì cũng thành hai bóng, thực sự không chịu nổi nữa. Nàng vội vã vỗ lên cánh tay Tạ Dật, nói: "Dừng lại, ta choáng đầu quá."

Tạ Dật co ngón tay, gõ nhẹ vào vách xe. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa lập tức dừng lại.

Nàng nhảy xuống, hít lấy mấy ngụm khí lạnh, rốt cuộc mới thấy dễ chịu. Không khí trong lành, thanh mát vô cùng, nàng như thể sống lại.

Tạ Dật đưa cho nàng một chén trà, lại lấy thêm mấy khối điểm tâm. Giữa trưa nàng ăn không nhiều, giờ chưa đến khách điếm, sợ nàng đói bụng.

Nàng quả thực đã đói, ban trưa dừng chân bên đường ăn mì, chẳng hợp khẩu vị, mới ăn hai miếng đã bỏ xuống, uổng phí một bát đầy.

Loading...