Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:38:31
Lượt xem: 570

Tạ Dật giúp nàng kéo chăn lại, "Ta sẽ về sớm."

Thẩm Thư Dao gật đầu, tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng khá hơn một chút, đôi mắt long lanh nhìn bóng lưng chàng, không rời mắt.

Tạ Dật đi được vài bước quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, "Suy nghĩ nhiều không tốt cho sức khỏe, ngủ nhanh đi."

Nàng đáp lại một tiếng, kéo chăn trùm đầu, không nhìn chàng. Cánh cửa kẽo kẹt hai tiếng, trong phòng trở lại yên tĩnh, Thẩm Thư Dao mới thò đầu ra khỏi chăn.

Tạ Dật ra khỏi Lan Viên, lên xe ngựa ra ngoài, nhưng không phải đi nha môn, mà là đi nơi khác.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Xe ngựa chạy bon bon, chen chúc trên đường phố tấp nập, hơi nổi bật. Chợ ồn ào náo nhiệt, bên tai không được yên tĩnh.

A Tứ đang đánh xe, mắt nhìn phía trước, tai lại luôn nghiêng sang một bên, chờ đợi đại nhân phân phó. Im lặng hồi lâu sau, xuyên qua ván gỗ truyền đến giọng nói trầm thấp của người nam nhân.

"Tìm được người chưa?"

"Rồi ạ, ngay phía trước ngã tư đường."

Tạ Dật ừ một tiếng, nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ phức tạp.

Một lát sau, xe ngựa dừng lại ở ngã tư đường, A Tứ đi theo Tạ Dật vào y quán, Lưu Nhất canh giữ ở bên ngoài. Người Tạ Dật muốn tìm không phải ai khác, chính là vị đại phu khám bệnh cho Thẩm Thư Dao lần trước, rốt cuộc là đại phu chẩn đoán sai, hay là nguyên nhân khác, chàng phải làm rõ.

Lúc này đang là buổi chiều, y quán vắng người, lác đác vài người dân ra vào, hoặc là bốc thuốc hoặc là xem bệnh, không bận rộn.

A Tứ trực tiếp tìm vị đại phu lần trước, dẫn người đến.

Đại phu trí nhớ tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra Tạ Dật, biết được mục đích chàng đến đây, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng lau mồ hôi bằng tay áo, nói năng cũng lắp bắp.

"Đại, đại nhân, lão phu oan uổng ạ."

Tạ Dật trầm mặt, đáy mắt lạnh lẽo, nhưng không phải là người không nói lý lẽ, "Oan uổng chỗ nào?"

Chàng cho đại phu cơ hội giải thích.

"Hôm đó đi bắt mạch, phu nhân quả thực là hỷ mạch, lão phu hành y bốn mươi năm, không thể nào nhìn nhầm."

Đại phu thậm chí còn nghi ngờ, Tạ phu nhân có phải đã sảy thai rồi không, sợ việc bại lộ, để ông ta gánh tội thay. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đại phu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhìn sắc mặt không tốt của người nam nhân, đại phu trong lòng thấp thỏm.

Tạ Dật trầm tư, trước khi đến đã sai A Tứ đi điều tra, vị đại phu này y thuật quả thực không tệ, lẽ ra không nên nhầm lẫn, vậy thì, là do nguyên nhân khác gây ra.

Ánh mắt người nam nhân quét tới, sắc bén như dao, "Có khả năng nào là do nguyên nhân khác không."

Chàng nói bóng gió, đại phu cũng hiểu ý, vốn dĩ trong lòng ông ta đã có nghi vấn, giờ phút này Tạ Dật tự mình hỏi ra, lá gan của đại phu liền lớn hơn.

Ông ta suy nghĩ một lát, nói: "Lão phu từng gặp một số nữ tử ăn nhầm một số loại thảo dược, sẽ khiến mạch tượng hỗn loạn, giống như hỷ mạch."

Nói xong, liếc nhìn Tạ Dật một cái, cẩn thận quan sát sắc mặt chàng, căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, giữa mùa đông, lưng vậy mà ướt đẫm.

Người nam nhân yết hầu chuyển động, không nói lời nào liếc nhìn ông ta một cái, sau đó mặt lạnh tanh rời đi. Đại phu thấy chàng ra khỏi cửa y quán, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không sao rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-80.html.]

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm đen kịt bao trùm Lan Viên, yên tĩnh lạ thường.

Thẩm Thư Dao vừa tỉnh dậy, hai má ửng hồng, mắt còn ngái ngủ, dụi mắt một lúc, mới tỉnh táo hơn một chút. Cảm giác đau tức bụng dưới vẫn chưa tan, thậm chí càng lúc càng dữ dội hơn.

Nàng gọi ra ngoài một tiếng, không lâu sau, Tri Vi liền bưng nước đường đỏ vào, trước đây mỗi khi nàng đến tháng, bất kể bụng có đau hay không, Tri Vi đều chuẩn bị sẵn. Nàng uống một hơi cạn sạch, bụng quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

"Tạ Dật về chưa?"

Tri Vi lắc đầu, "Chưa ạ, A Tứ và Lưu Nhất cũng chưa về."

Ra ngoài mấy canh giờ rồi, người vẫn chưa về, Thẩm Thư Dao hơi lo lắng, không phải lo lắng cho sự an toàn của chàng, mà là lo lắng Tạ Dật đang tức giận, nếu không thì sao vẫn chưa về? Chàng đã nói sẽ về sớm mà.

Tri Vi nhìn ra sự lo lắng của nàng, ôn tồn an ủi vài câu, rồi hỏi: "Người đói chưa? Ăn chút gì đó trước nhé."

"Không đói, chờ Tạ Dật về."

Thẩm Thư Dao ủ rũ, không có tinh thần, vì đến tháng nên sắc mặt cũng tái đi. Tri Vi thở dài thầm, an ủi: "Tiểu thư đừng lo lắng, người còn trẻ, con cái rồi sẽ có thôi ạ."

Thẩm Thư Dao lắc đầu, nàng không phải lo lắng chuyện này, mà là lo lắng chuyện khác, định nói vài câu, ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, lại thôi. Chẳng có gì để nói, vẫn là nghĩ xem, ngày mai giải thích với mọi người thế nào đây.

"Ta nằm thêm một lát nữa."

Tri Vi giúp nàng đắp chăn lại rồi đóng cửa ra ngoài, nàng nằm trên giường, nhìn lên trần nhà ngẩn người, không biết qua bao lâu, ngoài hành lang vang lên tiếng người hầu hỏi thăm, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn của người nam nhân, từng bước từng bước, như đang đi trên trái tim nàng.

Thẩm Thư Dao lập tức ngồi dậy, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cửa không chớp mắt. Cửa vừa mở, không ngoài dự đoán nhìn thấy bóng dáng Tạ Dật, Thẩm Thư Dao nở nụ cười.

"Sao chàng về muộn thế? Ăn cơm chưa?"

Người nam nhân thần sắc nhàn nhạt, không rõ vui buồn, "Ăn rồi."

Phản ứng lại liền nhìn nàng, "Nàng chưa ăn sao?"

"Ta muốn đợi chàng về cùng ăn."

Tạ Dật không nói gì, quay đầu phân phó người mang cơm lên, Thẩm Thư Dao xuống giường, mắt không rời khỏi người chàng, chỉ thấy người nam nhân lông mày ẩn chứa phiền muộn và khó chịu.

Nàng hít hít mũi, ngửi thấy mùi rượu, "Chàng uống rượu rồi sao?"

"Uống một chút cùng Phó Ứng Thừa."

"Ồ, vậy chàng còn ăn nữa không?"

"Không ăn nữa."

Nàng im lặng. Rõ ràng là chuyện bình thường giữa phu thê, vậy mà nàng lại cảm thấy Tạ Dật tối nay đặc biệt lạnh nhạt xa cách, giọng điệu nói chuyện cũng cứng nhắc hơn, không còn nhỏ nhẹ dịu dàng nữa.

...

Hẹn gặp lại các nàng iu vào ngày mai nhaaa.

Loading...