Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:38:21
Lượt xem: 691

Tạ Dật nhận ra, quay đầu nàng lại, cười khẩy nói: "Sắp đến ba tháng rồi nhỉ."

Ý tứ ám chỉ rõ ràng, nàng đỏ mặt gật đầu, vô cùng mong đợi.

"Sắp rồi."

"Ừ."

Hai người tâm ý tương thông, không nói rõ, nhưng đều hiểu ý nghĩa.

Im lặng một lát, Thẩm Thư Dao nghĩ đến sáu quyển sách, khoác tay chàng hỏi: "Sáu quyển sách đó chàng xem hết rồi sao? Thích quyển nào nhất?"

"Chỉ xem qua một chút."

Nàng khịt mũi một tiếng, chán thật, không nói thật. Tạ Dật nhìn nàng cười, thôi vậy, nói đi, cũng chẳng có gì không nói ra miệng được.

"Ừ, xem hết rồi, có hai quyển quả thực không tồi."

Trong ánh sáng mờ ảo không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của nàng, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt long lanh nước, đầy vẻ mong đợi và tò mò.

"Là quyển nào, chàng nói cho ta biết đi."

Nàng dựa sát vào chàng, nửa người dựa vào chàng, đường cong mềm mại cách lớp áo cảm nhận rõ ràng. Sự va chạm giữa cứng rắn và mềm mại, tương phản rõ ràng, nhưng lại hài hòa.

"Về phòng chàng nhớ nói cho ta biết là quyển nào."

Người nam nhân nuốt nước bọt, quai hàm căng cứng, ánh mắt ngày càng sâu thẳm, "Muốn biết, theo ta."

Trong góc tối, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, tiếng rên rỉ yêu kiều phảng phất bên tai. Giác quan nhạy cảm, lỗ chân lông hưng phấn giãn nở, kích thích chưa từng có.

Qua rất lâu mới bình tĩnh lại.

Hai ngày sau đó Tạ phủ đặc biệt yên tĩnh, cả phủ đệ bao trùm một bầu không khí ngột ngạt, hạ nhân làm việc cẩn thận từng li từng tí, không dám nhiều lời. Năm ngày sau khi Thu di nương bị đuổi đi, Lâm thị cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng đau buồn, tâm tình dần dần ổn định.

Có lẽ là đã xem nhẹ việc này rồi, nên khi Tạ Quần đề nghị nạp thiếp, nàng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, không hề có chút d.a.o động nào trong lòng. Hai ngày sau, Lâm thị liền giúp Tạ Quần nạp thêm một thiếp thất.

Thẩm Thư Dao nhìn Tạ Dật thở dài, không hề che giấu vẻ khinh bỉ đối với hành động của Tạ Quần. Chuyện của Thu di nương mới qua mấy ngày, ông đã vội vã nạp thiếp, háo sắc đến vậy sao?

Trước đây sao nàng lại không phát hiện ra nhỉ.

Nàng nhìn chằm chằm vào Tạ Dật hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Phụ thân hiện tại đang cần dùng thuốc, nạp thiếp hay không, quan trọng đến vậy sao?"

Tạ Dật vừa đọc sách vừa uống trà, nghe vậy liền ngẩng mắt lên, ngón tay thon dài lật sách một cách tao nhã: "Chuyện của trưởng bối chúng ta không quản được, chỉ cần đừng làm ầm ĩ lên là được, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-75.html.]

Cũng giống như chuyện của Thu di nương, nếu không phải Thu di nương làm việc quá đáng, Tạ Dật cũng chẳng quản. Tạ Quần không chỉ là trưởng bối, mà còn là phụ thân của chàng, quản nhiều quá, khó tránh khỏi người ngoài nói ra nói vào.

Thẩm Thư Dao cũng bất lực, đúng vậy, Tạ Dật nói đúng, chuyện hậu viện của Tạ phụ, nào đến lượt họ lên tiếng. Nàng thở dài một hồi, trong lòng cảm thấy bức bối khó chịu.

Người ta đều nói mẫu thân nàng ghen tuông, nữ nhi nữ nhi không nên cưới, nhưng nào biết, họa phúc chỉ có tự mình mới biết. Nữ nhân nào mà chẳng muốn phu quân chỉ một lòng một dạ với mình, danh tiếng kém một chút thì kém một chút, ít nhất bản thân sống thoải mái. Mẫu thân ta chính là như vậy.

"Sáng nay ta đến vấn an mẫu thân, sắc mặt bà không được tốt lắm, chắc là không nghỉ ngơi tốt."

"Ừ, ta thấy rồi. Khi nào rảnh thì qua thăm bà ấy nhiều hơn."

Lâm thị bây giờ thật sự không rảnh để ý đến ta, chỉ hàn huyên vài câu rồi bảo ta về nghỉ ngơi, giọng nói yếu ớt, quả thực là đau lòng không nhẹ.

Nàng vừa bóc lạc vừa đưa đến bên miệng Tạ Dật, chàng lắc đầu, quay mặt đi, không thích ăn mấy thứ này. Giống như trò chơi đuổi bắt, người này trốn người kia đuổi, khá thú vị, nhưng sau vài hiệp, Tạ Dật mất kiên nhẫn, nói: "Không ăn."

"Ăn."

Giọng điệu đột nhiên cao lên vài phần, hung dữ. Người nam nhân kinh ngạc nhìn sang, ngoan ngoãn há miệng, một hạt lạc được bỏ vào trong miệng. Vị lạc rất nhạt, thứ chàng nếm được là mùi hương trên người Thẩm Thư Dao.

Tạ Dật nhíu mày, nhai vài cái rồi nuốt xuống, chàng vốn không thích ăn mấy thứ này, đột nhiên ăn một chút, cũng không thấy thích lắm. Nhưng nàng thích ăn, lúc rảnh rỗi, trên bàn luôn bày sẵn vài món điểm tâm, muốn ăn thì lấy một cái, cả ngày cứ thế, gần như không ngừng nghỉ.

Thẩm Thư Dao cũng không béo, sắp được ba tháng rồi, nhưng vóc dáng vẫn như trước, vẫn thon thả, đường cong rõ ràng. Người nam nhân liếc mắt nhìn bụng phẳng lì của nàng, nói: "Hôm nào đó tìm đại phu đến bắt mạch."

Thẩm Thư Dao ừ một tiếng, rất coi trọng đứa bé trong bụng, không phản bác lời chàng. Chỉ nói thêm một câu: "Mấy hôm trước mẫu thân sai người đến thăm ta, hỏi con thai nhi có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không? Bà ấy mong được làm ngoại tổ mẫu lắm."

"Ngày kia đi, ngày kia ta được nghỉ." Vừa hay ở nhà cùng nàng.

Thẩm Thư Dao không nói gì, tính toán ngày tháng rồi nói: "Mấy hôm nữa, ngày kia Thục Nghi hẹn ta đi cưỡi ngựa. Mấy hôm nay trời đẹp, đợi đến khi tuyết rơi rồi thì không cưỡi ngựa được nữa, phải đợi đến mùa xuân năm sau."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Nàng đang mang thai."

Thẩm Thư Dao gật đầu: "Ta biết."

Sắc mặt Tạ Dật không tốt lắm, dường như đang trách nàng làm loạn, có thai rồi còn đi cưỡi ngựa.

Thẩm Thư Dao thấy chàng lạnh mặt, vẻ mặt nghiêm túc liền cười nói: "Ta định dắt ngựa đi dạo quanh đó thôi, không cưỡi."

Nàng tiến lại gần, vầng trán trơn bóng đầy đặn hiện ra trước mắt Tạ Dật: "Như vậy được không?"

Người nam nhân đưa tay đẩy đầu nàng, vẻ mặt bất lực: "Ta đi cùng nàng."

"Ừm, được."

Đi chơi với bạn tốt mà còn phải mang theo một người vướng víu, thật ra nàng không muốn Tạ Dật đi cùng, nhưng không còn cách nào khác, nếu không cho Tạ Dật đi cùng, chắc chắn chàng sẽ không yên tâm.

Bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp.

Loading...