Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:26:04
Lượt xem: 839

Ý là, đại phu cũng hết cách. Hơn nữa Thẩm Thư Dao hiện tại đang mang thai, không nên dùng thuốc, nếu muốn khôi phục trí nhớ, ít nhất phải đợi đứa bé sinh ra.

Tạ Dật day ấn đường, phiền não vô cùng, "Nàng còn chỗ nào không thoải mái không?"

Đại phu: "Không có, những thứ khác đều bình thường."

Chỉ là mất trí nhớ, thân thể những phương diện khác đều rất tốt.

May mắn là, Thẩm Thư Dao chỉ mất đi một phần ký ức trước và sau khi xuất giá, những ký ức khác đều nhớ. Nàng nhớ Tạ Dật, chỉ là quên mất việc đã gả cho chàng.

Mấy người bất đắc dĩ phải chấp nhận sự thật, tiễn đại phu đi, bọn họ liền đi thăm Thẩm Thư Dao. Vương thị và Thẩm Chính An hết nhìn lại nhìn, hỏi mấy lần có chỗ nào không thoải mái không?

Thẩm Thư Dao đều lắc đầu, chỉ là tò mò len lén nhìn Tạ Dật, Vương thị và Thẩm Chính An đương nhiên nhận ra, bèn kiếm cớ rời đi, tiện thể dẫn theo đám hạ nhân trong phòng, đóng cửa phòng lại, để hai phu thê trẻ ở bên trong.

Vừa rồi Tri Vi và Tuệ Hoa đã kể hết mọi chuyện cho nàng nghe, nàng biết mình đã gả cho Tạ Dật, có chút không dám tin, nàng vậy mà lại gả cho Tạ đại công tử tài hoa dung mạo xuất chúng. Trước đây, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trước kia ra ngoài dự tiệc, mấy vị tiểu thư khuê các tụ tập tán gẫu, đoán xem ai sẽ gả cho Tạ đại nhân cao quý tao nhã, bọn họ đều đoán là quận chúa hoặc huyện chúa, không ngờ, lại tiện nghi cho nàng.

Thẩm Thư Dao vừa mừng thầm trong lòng vừa không quên đánh giá chàng, gia thế tốt, tướng mạo tốt, dáng người nhìn cũng không tệ, chỉ là không biết ở chung thì như thế nào? Lạnh lùng thờ ơ, chắc là khó gần.

Đánh giá một lượt, Thẩm Thư Dao còn coi như hài lòng, bèn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt người nam nhân, không hề kiêng dè. Tạ Dật nhìn bụng nàng, rồi lại nhìn nàng, đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu.

Im lặng một lúc, bầu không khí khó tả.

Tạ Dật đưa tay vén lọn tóc mai của nàng, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Thẩm Thư Dao nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tay chàng, lòng bàn tay chàng rộng lớn, đầu ngón tay mềm mại, hơi chạm vào da thịt, tê tê dại dại. Nàng không bài xích sự đụng chạm của chàng, thậm chí có chút mong đợi.

Vậy nên, nàng và chàng thật sự là phu thê, chỉ có phu thê mới có thể chấp nhận sự đụng chạm của đối phương.

Chuyện gả cho Tạ Dật, dường như nàng rất dễ dàng tiếp nhận.

"Không có, chỉ là hơi đói. Tri Vi nói, sáng nay ta ăn không nhiều."

Tạ Dật sai người mang đồ ăn đến, sau đó hỏi: "Không nhớ gì cả sao?"

"Ừm." Nàng không để tâm lắm, đại phu cũng nói rồi, có thể qua một thời gian sẽ nhớ lại.

"Không sao, mọi người nói cho ta biết là được."

Tạ Dật không nói gì, chàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đó là hiện tại Thẩm Thư Dao mất trí nhớ, có phải cũng quên mất chuyện từng thích Tạ Tuấn không?

Như vậy, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Từ trưa đến tối, thậm chí mấy ngày sau đó, Thẩm Thư Dao vẫn luôn len lén quan sát chàng, đợi đến khi Tạ Dật phát hiện, nàng lại lập tức quay đầu đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-62.html.]

Tạ Dật không nói gì, mặc kệ nàng nhìn, mặc kệ nàng đánh giá, chỉ coi như là một quá trình bọn họ làm quen lại từ đầu.

Đêm cuối cùng ở Thẩm phủ, Thẩm Thư Dao tỉnh dậy giữa đêm, tóc tai rối bời, ngồi trên giường nhìn Tạ Dật, nhìn rất lâu, bây giờ mới có chút cảm giác chân thật, đây là phu quân của nàng.

Tóc dài quét lên mặt người nam nhân, ngứa ngứa, Tạ Dật không bao lâu liền tỉnh dậy. Vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn, tóc tai rối bời, không nhìn rõ đường nét khuôn mặt, Tạ Dật giật mình, sau đó ngồi dậy.

"Sao nàng không ngủ?"

"Ta ngủ dậy rồi." Thẩm Thư Dao cong môi, thấy chàng bị dọa, liền hỏi: "Chàng sợ ma à?"

"Ta không tin chuyện ma quỷ." Tạ Dật nằm xuống lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo nàng nằm xuống, đừng ngồi đó dọa người.

"Ta sợ ma." Nàng nói.

Tạ Dật nhìn nàng, không nhìn ra, vậy mà lại sợ ma, "Không có ma, ngủ nhanh đi."

"Ta phải đi tiểu đêm."

Trong phòng không có đèn, tối đen như mực, ánh trăng hắt vào từ cửa sổ không đủ để chiếu sáng con đường phía trước, cho nên nàng sợ.

Thẩm Thư Dao nhìn chàng không nhúc nhích, bực bội nói: "Ta muốn đi tiểu đêm, chàng không đi cùng ta sao?"

"Trước kia ban đêm nàng chưa từng dậy đi tiểu đêm."

Nghe câu này, Thẩm Thư Dao thấy lạ, sao có thể? nàng thường xuyên phải đi tiểu đêm mà. À, nàng hiểu rồi.

"Vậy thì chắc chắn là ta nhịn, không thì là chàng lười, không chịu đi cùng ta."

Tạ Dật nghe lời này không vui, lập tức xuống giường, "Đi thôi."

Có người đi cùng, lá gan của nàng lớn hơn, nếu thật sự có ma, Tạ Dật đánh được chứ, nếu không thì uổng phí cái thân hình cao lớn này.

Thẩm Thư Dao đứng im không nhúc nhích, tay xoay một vòng, có chút xấu hổ, "Quay lưng lại, đứng xa ra một chút."

Nàng sợ Tạ Dật nghe thấy tiếng, nàng xấu hổ.

Người nam nhân thở dài, hai tay ôm ngực, nghe lời nàng đi xa một chút, quay lưng lại.

Không gian chật hẹp, yên tĩnh không một tiếng động, tai Tạ Dật lại thính, vẫn nghe thấy. Tiếng nước chảy róc rách, bầu không khí có chút kỳ lạ, tai người nam nhân không biết từ lúc nào đã nóng lên, đang ngẩn người, ngay cả người đứng dậy cũng không nhận ra.

"Về ngủ thôi."

Thẩm Thư Dao vỗ lưng chàng, dáng vẻ thản nhiên trở về giường, không hề thấy ngại ngùng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nửa đêm tỉnh dậy, hai người nhất thời không buồn ngủ, nằm thẳng, nhìn trần nhà ngẩn người, mỗi người đều có tâm sự riêng.

Mấy ngày nay quan sát, Tạ Dật người này ngoại trừ lạnh lùng ra, những thứ khác đều không tệ, ví dụ như vừa rồi đi tiểu đêm, vẫn rất nghe lời, xem ra thành hôn một năm nay, nàng không chịu thiệt thòi quá nhiều. Thẩm Thư Dao nghiêng đầu nhìn, không hài lòng với tư thế ngủ của chàng.

Loading...