Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-03-20 01:29:27
Lượt xem: 3,749
Như Ý cắn môi, hai má nóng bừng, vẻ mặt e thẹn: "Vâng, nô tỳ là Như Ý."
Tạ Dật liếc mắt, nhìn qua đỉnh đầu Như Ý nhìn ta, ánh mắt dò hỏi.
Không giấu được hắn, chỉ đành nói thật.
Thẩm Thư Dao cười gượng gạo giải thích: "Chiều hôm qua mẫu thân tìm thiếp, thương thiếp vất vả nên đã chọn lựa Như Ý để giúp đỡ thiếp."
Một câu nói, Tạ Dật hiểu ra, sắc mặt khó coi nói một câu: "Các ngươi lui xuống."
Giọng điệu lạnh như băng, bọn họ không dám chậm trễ, cúi đầu lui ra.
Thẩm Thư Dao không hiểu nổi, hắn đây là hài lòng hay không hài lòng? Nàng mím môi, nghĩ muốn nói gì đó, mấy lần mở miệng nhưng lại không nói ra được, chờ hắn mở miệng trước.
Tạ Dật lại không nói gì, tự mình mặc triều phục một cách bực tức, nói với nàng một câu: "Chờ ta trở về rồi nói."
Thời gian lên triều sắp muộn, hiện tại không có thời gian để phí phạm vào chuyện nhỏ. Tạ Dật sải bước ra cửa, xa xa truyền đến giọng nói lạnh lùng: "A Tứ, chuẩn bị xe."
Tạ Dật ra ngoài, mấy người Tri Vi lại đi vào, Thẩm Thư Dao vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, thấy Như Ý cúi đầu buồn bã, khẽ nhếch môi cười.
"Tính tình đại công tử lạnh lùng, đừng để trong lòng, lâu ngày rồi có lẽ công tử sẽ để ý đến ngươi."
Như Ý ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt từ u ám chuyển sang tươi sáng, vui mừng gật đầu. Thẩm Thư Dao nhìn thấy, liền bảo người đi ra ngoài, trong nháy mắt, nụ cười biến mất, nhăn mặt nhìn Tri Vi.
"Tạ Dật có phải đang tức giận không?"
Lúc nãy Tạ Dật ra ngoài, Tri Vi mấy người đã nhìn thấy, sắc mặt lạnh đến đáng sợ, vừa nhìn là biết tâm trạng không tốt, đang tức giận.
"Hình như là vậy." Tuệ Hoa nhỏ giọng đáp.
Thẩm Thư Dao tặc lưỡi một tiếng, co chân lên ôm, "Nam nhân đúng là lắm chuyện, cho hắn nạp thiếp mà còn không vui, chẳng lẽ là không đủ?"
Hay là, đang nhớ thương hoa khôi kia, thấy người vào không phải hoa khôi nên tức giận sao?
Thẩm Thư Dao bĩu môi, tuyệt đối không thể để hoa khôi vào cửa, chỉ một Như Ý thôi đã thấy phiền rồi, lại thêm một hoa khôi nữa thì sau này đừng có mong sống yên ổn.
Tức giận một lúc, Thẩm Thư Dao đột nhiên nhớ tới lời Tạ Dật nói lúc nãy, liền hỏi: "Nhị công tử sắp trở về rồi sao?"
Đối với nhị công tử Tạ Tuấn, chút tâm tư thiếu nữ của Thẩm Thư Dao đã sớm bị bào mòn trong một năm qua, còn về việc tại sao lại quan tâm như vậy, có lẽ là do không cam lòng và chấp niệm.
"Vâng, tháng sau là sinh thần nhị công tử, nhất định sẽ trở về."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Tuấn ra ngoài du ngoạn đã gần nửa năm, cũng nên trở về rồi.
Thẩm Thư Dao duỗi người, nhân lúc Tạ Dật ra ngoài liền nằm xuống ngủ tiếp, "Đến giờ thì gọi ta."
Ta còn phải đến chỗ Lâm thị thỉnh an, không thể qua loa được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-6.html.]
…
Tạ Dật vừa tan triều liền vội vàng về phủ, chuyện sáng nay cứ lởn vởn trong đầu, khiến hắn rất bực bội. Trước đây bạn bè bên cạnh thường trêu chọc hắn, nói Thẩm Thư Dao hiền thục đoan trang, chăm sóc hắn rất tốt, e rằng trước cả yến tiệc Quỳnh Hoa đã ái mộ hắn.
Cưới được người thê tử như vậy, nên thấy mãn nguyện.
Tạ Dật rất mãn nguyện, nhưng nàng lại quá hiền thục, lặng lẽ sắp xếp người đến, cũng không bàn bạc với hắn, trong lòng Tạ Dật cảm thấy khó chịu. Hắn phải về hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì.
Đi được nửa đường bỗng nhiên bị người gọi lại, Tạ Dật quay đầu lại, thấy Phó Ứng Thừa chạy tới.
"Tạ đại nhân."
Phó Ứng Thừa thấy sắc mặt hắn không tốt, liền trêu chọc vài câu: "Tâm trạng không tốt sao? Cãi nhau với phu nhân à? Không nên vậy chứ, thiếu phu nhân hiền thục như vậy, hẳn là sẽ không chọc giận ngươi."
Tạ Dật liếc hắn một cái, sắc mặt càng thêm khó coi, đúng là Thẩm Thư Dao chọc giận hắn.
"Không có việc gì, ta về phủ trước."
"Hôm nay không đến nha môn nữa sao?"
Phó Ứng Thừa thấy lạ, Tạ Dật vừa tan triều là đến nha môn ngay, hôm nay lại kỳ lạ, vậy mà muốn về phủ.
Hắn cẩn thận dò hỏi: "Chẳng lẽ là chuyện ta nhờ ngươi đưa Như Yên cô nương về, để thiếu phu nhân biết được? Trách ta, trách ta."
Như Yên chính là hoa khôi của Xuân Phong Lâu, nhắc đến chuyện hôm đó, Tạ Dật lại có lời muốn nói.
"Sau này loại chuyện này hãy tìm người khác."
Phó Ứng Thừa cười, có lý do riêng của mình, "Bên cạnh ta toàn là đám hồ bằng cẩu hữu, chỉ có ngươi là chính nhân quân tử, ta yên tâm."
"Ngươi đừng nói, hôm qua ta bỏ mặc nàng ta, dùng kế lui để tiến, hiệu quả không tệ, Như Yên hôm nay đã tìm đến cửa. Tối nay đi du thuyền, đi không?"
Tạ Dật nhìn chằm chằm vài lần, mặt không cảm xúc đáp: "Hôm nay ta có việc."
"Ngày nào ngươi không có việc đâu?"
Phó Ứng Thừa cười hắn, biết hắn tính tình lạnh lùng, không hứng thú với chuyện phong nguyệt, liền không ép buộc.
Tạ Dật về đến phủ thì Thẩm Thư Dao đang lười biếng phơi nắng, nghe Tri Vi bẩm báo, lập tức nhảy dựng lên, về phòng ngồi ngoan ngoãn, giả vờ uống trà.
Đợi người vào cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Sao hôm nay chàng lại về sớm vậy?"
Đây có lẽ là lần Tạ Dật về sớm nhất trong một năm thành thân, Thẩm Thư Dao vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Rơi đồ gì sao?"
Tạ Dật giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người lui xuống, triều phục còn chưa kịp thay, liền ngồi xuống trước mặt nàng, nghiêm mặt nói: "Nói chuyện sáng nay đi."
Thẩm Thư Dao bất đắc dĩ, thì ra là vì chuyện này, "Tấm lòng của mẫu thân, thiếp không tiện từ chối, nếu làm người tức giận sinh bệnh, chẳng phải là bất hiếu sao?"
Lời nói có lý có cứ, Tạ Dật không bắt bẻ được.