Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:07:04
Lượt xem: 787
Tạ Dật thở dài: "Người ngoài đối với nữ nhân Thẩm gia có lời ra tiếng vào, nói ghen tuông, không đủ khoan dung. Nhưng đa phần đều là nam nhân, bọn họ hưởng thụ tam thê tứ thiếp, trái phảu ôm ấp, tự nhiên không thể chấp nhận thê tử mình hẹp hòi, nếu như thê tử kháng cự, liền gán cho cái danh ghen tuông, không dung người. Đa số nữ nhân đều xuôi theo dòng nước, bất quá là không làm chủ được phu quân mình. Nói cách khác, nếu phu quân nhất tâm nhất ý, ai lại chủ động giúp phu quân nạp thiếp?"
"Nàng chẳng qua là muốn cho người ngoài thấy, cô nương nhà họ Thẩm hiền huệ thục lương thôi, làm cho người ngoài xem là được rồi, trước mặt ta thì không cần phải giả vờ, ta thích sự thẳng thắn."
Thẩm Thư Dao nghe vậy, đôi mày nhíu chặt từ từ giãn ra, biến thành mắt long lanh, Tạ Dật nói thật có lý, đúng đúng, chính là như vậy. Nghe ý của chàng, là tha thứ cho việc nàng lừa gạt chàng rồi.
Hưng phấn được một lúc, Thẩm Thư Dao thu lại vẻ mặt, bĩu môi nói: "Nói thì hay lắm, nhưng ta vẫn không muốn quay về."
Tạ Dật nói đến khô cả họng, từ lúc vào cửa đến giờ chưa được uống một ngụm trà nào, mong đợi nàng nghe lọt tai, sau đó cùng mình về nhà, không ngờ nàng vẫn muốn ở lại Thẩm phủ.
Nghĩ đến những lời nghe được hôm qua, Tạ Dật đột nhiên hoảng hốt, trái tim bình tĩnh bỗng đập thình thịch, đập rất mạnh, không theo quy luật. Người nam nhân nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: "Nàng sẽ không thật sự muốn hòa ly chứ?"
Thẩm Thư Dao mở to mắt, quả nhiên chàng nghe được lời nàng nói hôm qua rồi, vậy thì những lời chân thành vừa rồi của chàng cũng là có mục đích khác.
"Chẳng lẽ chàng chưa từng nghĩ đến việc hưu thê sao?" Nàng hỏi ngược lại.
Dáng vẻ chàng mặc triều phục thật sự uy nghiêm, mặt trầm xuống, nghiêm nghị lạnh lùng, ai nhìn cũng phải nói một câu Tạ đại nhân oai phong, chó nhìn thấy cũng phải tránh đường. Hiện tại bởi vì câu nói này của nàng, sắc mặt càng đáng sợ hơn.
"Ta chưa từng nghĩ đến." Tạ Dật tức giận cả tháng trời, chưa từng nghĩ đến chuyện hưu thê, chỉ nghĩ muốn nàng cúi đầu, nói ra tình ý với chàng.
"Nàng muốn hòa ly?" Tạ Dật chất vấn nàng, sau đó không đợi nàng trả lời, lại nói: "Ta không đồng ý."
Bất kể lúc này chàng là thật lòng hay giả dối, Thẩm Thư Dao đều hài lòng với câu trả lời của chàng, nhưng nàng cứng miệng, giả vờ lạnh lùng, giọng điệu cũng tệ.
"Không đồng ý thì không đồng ý, mau đi đi, ta còn muốn ngủ."
Mặt trời lên cao ba sào, không cần phải đi thỉnh an, tất nhiên phải ngủ cho đã, ở Tạ phủ không có đãi ngộ tốt như vậy. Thỉnh an muộn một chút là Lâm thị sẽ nói vài câu, không muốn nghe cũng phải nghe, vẫn là ở nhà mình tốt, làm sai chuyện mẫu thân cũng sẽ không mắng nàng.
Tạ Dật tức giận mở miệng, thấy nàng nằm xuống, lặp lại câu nói vừa rồi: "Tóm lại ta không hòa ly, đừng nghĩ nữa. Những lời hôm qua cứ coi như chưa từng nghe thấy."
Nàng thờ ơ ừ một tiếng, sau đó phẩy tay, bảo chàng mau đi đi.
Người nam nhân cao lớn ngồi trên mép giường không nhúc nhích, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã tạm thời không quay về, vậy ta sẽ ở lại với nàng."
Thẩm Thư Dao nhắm mắt không nói, không biết có nghe thấy hay không, Tạ Dật sờ mũi nói: "Ta ngủ cùng nàng."
Vừa dứt lời, Thẩm Thư Dao liền mở mắt ra, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằmchàng : "Chàng ở Thẩm phủ là khách, phải ngủ phòng khách."
"Phu thê là một thể, nàng là con gái của họ, ta chính là con trai của họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-59.html.]
Cho nên, chàng phải ngủ cùng nàng. Tạ Dật chính là ý này.
Nàng trừng mắt, lần đầu tiên cảm thấy Tạ Dật mặt dày, chàng làm vậy để làm gì, sớm tha thứ cho nàng chẳng phải tốt hơn sao.
"Nói nhăng nói cuội cái gì thế."
"Cái gì?"
Thẩm Thư Dao che miệng, lỡ miệng nói ra lời trong lòng, hơn nữa còn dùng từ thô tục. Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, vờ những lời vừa rồi không phải từ miệng nàng nói ra.
Tạ Dật nghe rõ ràng, nhíu mày nhìn nàng, có chút khó tin. Một lúc sau, người nam nhân đưa tay nắm lấy cằm nàng: "Nói chuyện thô tục."
Nhìn dáng vẻ này, chẳng lẽ là muốn dạy dỗ nàng sao.
Thẩm Thư Dao vỗ vào cổ tay chàng, chạm vào là xương cứng rắn, nổi cả gân xanh, vô cùng mạnh mẽ. Nếu như bàn tay này đánh nàng một cái, e là xương cốt sẽ gãy mất.
Nàng sợ hãi dùng chân đá chàng, kết quả bị chàng túm lấy cổ chân, dùng lực kéo về phía mình, người liền ngã vào lòng người nam nhân.
"Nàng còn muốn dạy dỗ ta sao."
"Ta muốn xem xem, cái miệng này còn có thể nói ra những lời gì."
Mỗi lần đều khiến chàng kinh ngạc.
Cằm bị nắm đến đau, Thẩm Thư Dao từ bỏ giãy giụa, nàng không đủ sức, không chống cự được. Nhưng nhìn khuôn mặt càng lúc càng gần, Thẩm Thư Dao nảy sinh ảo giác, chàng hình như không phải muốn dạy dỗ, mà là muốn hôn nàng.
Lông mi dài chớp chớp hai cái, đôi môi người nam nhân ánh lên màu nước, xâm nhập vào tầm mắt. Thẩm Thư Dao nuốt nước bọt, phản ứng lại, chàng chính là muốn hôn nàng.
Tên mặt dày này.
Ngay khi đôi môi mỏng sắp chạm vào, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Vương thị đứng ở ngoài cửa.
"Dao Dao, dậy chưa?"
Nhân lúc Tạ Dật đang ngẩn người, Thẩm Thư Dao đẩy chàng ra, vừa chỉnh lại tóc vừa đáp: "Ồ, dậy rồi, mẫu thân đợi chút."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nói xong trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện, Tạ Dật như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh lại y phục, đứng dậy đi ra ngoài trước: "Đợi lát nữa ta sẽ qua."
Cửa vừa mở, Vương thị sững người, không ngờ Tạ Dật ở bên trong, nhìn thấy vẻ mặt Tạ Dật không vui, là bà phá hỏng chuyện tốt rồi.
Tạ Dật chào hỏi một tiếng, sau đó trở về phòng khách. Cả đêm chàng không về, bên Tạ phủ cần phải giải thích, nếu không khi trở về, Lâm thị sẽ trách móc.