Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:06:49
Lượt xem: 744
Tạ Dật không có khẩu vị lắm, thấy nàng đến mới miễn cưỡng ăn chút ít, lúc này buông bát đũa xuống, lau khóe miệng. Chàng không trả lời mà hỏi lại nàng: "Là nàng tự muốn đến? Hay là mẫu thân bảo nàng đến?"
Trong suy nghĩ của Thẩm Thư Dao, hai việc này không khác biệt gì nhau, đều là đến tìm chàng.
"Thiếp tự đến."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt người nam nhân tan biến, thay vào đó là niềm vui mừng kiềm chế, Thẩm Thư Dao không nhận ra, chỉ nghĩ xem nên tìm cớ gì để chàng quay về. Nàng không muốn trở thành trò cười cho người khác sau lưng.
"Tìm ta có việc gì?"
Tạ Dật rót cho mình một chén trà, nước trà còn nóng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Chàng nhấp một ngụm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng không chớp.
Nàng cắn môi, đôi môi đỏ mọng hằn lên một dấu răng, như thể bị người ta cắn một cái. Thẩm Thư Dao suy nghĩ một lát rồi nói: "Tìm chàng về nhà."
Nàng nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng, Tạ Dật đã nói rồi, phu thê nên thẳng thắn với nhau, nàng nhớ kỹ, cho nên có chuyện gì thì nói thẳng.
Sắc mặt người nam nhân bình tĩnh, hai chân hơi mở rộng, y phục ôm sát cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc. Ánh mắt chàng hơi nâng lên, ánh nhìn sắc bén rơi trên người nàng.
"Còn gì nữa không?"
Còn nữa, chàng hết giận chưa? Nàng hỏi trong lòng, nhưng không nói ra miệng, sợ chàng vẫn còn đang giận.
Tạ Dật nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng, câu trả lời vừa rồi của nàng làm Tạ Dật không hài lòng.
"Phải bận vài ngày, tạm thời không về."
Thẩm Thư Dao hiểu rồi, Tạ Dật vẫn chưa hết giận, nàng không trách, nếu đổi lại là nàng, chắc nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Im lặng một lát, Thẩm Thư Dao nghịch ngón tay, hỏi với giọng không chắc chắn: "Vậy chàng phải bận đến bao giờ?"
Thẩm Thư Dao đến, chính là để chàng về nhà, ngoài ra, không còn gì để nói. Đáy mắt Tạ Dật tràn đầy tức giận và thất vọng, giọng điệu khi mở miệng cũng lạnh đi vài phần.
"Mấy ngày nay, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Thư Dao gật đầu lia lịa, "Suy nghĩ kỹ rồi, rất kỹ."
"Chàng nói đúng, phu thê nên thẳng thắn với nhau, sau này có chuyện gì sẽ không giấu chàng." Lừa dối chàng quả thực là nàng sai.
Nhưng thứ Tạ Dật muốn, không chỉ là sự thẳng thắn của nàng, chàng muốn tất cả của Thẩm Thư Dao, con người nàng, trái tim nàng, sự quyến luyến và dựa dẫm của nàng.
Chuyện của Tạ Tuấn vẫn luôn khiến chàng khó chịu, mặc dù nàng nói hiện tại không có ý gì với Tạ Tuấn, nhưng đối với chàng, cũng chẳng có tình yêu.
Im lặng một lát, Tạ Dật lờ đi lời nàng vừa nói, hỏi: “Nàng đối với ta, rất bất mãn sao?"
Câu này Tạ Dật nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, cuốn nhật ký viết được hơn nửa, không có một câu nào khen chàng, không phải nói thất vọng về chàng, thì là bất mãn với chàng.
Nào là nói chàng cổ hủ như khúc gỗ, không có tình thú, nói ít như người câm, lúc ăn cơm mặt mày nghiêm nghị khiến nàng không có khẩu vị, trong phòng quá ngăn nắp, cản trở nàng bày đồ, buổi sáng dậy quá sớm, làm phiền nàng ngủ. Còn có... vậy mà nói chàng trên giường chỉ biết dùng sức, không hiểu kỹ xảo, tư thế cứ lặp đi lặp lại, khiến nàng chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-52.html.]
Miệng nói chán, chẳng lẽ mỗi lần sướng đến mức ra nước không phải là nàng sao?
Hơn nữa, nàng tưởng mình không có vấn đề gì sao, nàng cũng lắm chuyện lắm, cứ nói đến chuyện chăn gối quan trọng nhất đi. Mỗi lần đều cắn môi không chịu mở ra, cũng không cho chàng nghe một tiếng. Chỉ có một lần duy nhất rên rỉ, mà đó lại là lúc say rượu.
Tạ Dật nghĩ đến thôi đã tức muốn chết, trong lòng thế nào cũng không thể bỏ xuống được.
"Thiếp không có bất mãn với chàng."
Thẩm Thư Dao mở miệng phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi, giải thích lắp bắp: "thiếp đó là, đó là, lúc rảnh rỗi viết linh tinh thôi, chàng đừng coi là thật."
Nhưng phải làm sao bây giờ? Tạ Dật lại coi là thật, bây giờ nói gì cũng đã muộn, từng chữ từng chữ trên đó, chàng đều nhớ kỹ.
"Thật mà." Nàng lặp lại một lần nữa với giọng nhỏ, muốn chàng tin tưởng mình.
Trước kia là bất mãn, bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ bất mãn với chàng, phải làm sao đây? Ai mà chẳng có chút cảm xúc. Tạ Dật quá theo đuổi sự hoàn hảo, chàng không thể chấp nhận hình tượng của mình trong lòng nàng.
Tạ Dật thật phiền phức.
Thấy chàng nửa ngày không nói gì, Thẩm Thư Dao lại hoảng hốt, vội vàng nói: "Người ta phải nhìn về phía trước, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại."
"Nàng muốn để nó qua đi?"
"Ừm ừm."
Nàng muốn, rất muốn.
Tạ Dật ngẩng cổ lên, khẽ thở dài, như bất đắc dĩ lại như thất vọng. Dù sao trong lòng cũng không thoải mái.
Yết hầu chuyển động, chàng cúi đầu, lạnh lùng nói: "Nàng về trước đi, đợi ta bận xong, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
Ý tứ chính là, hôm nay không về nhà.
Thẩm Thư Dao buông thõng vai bất lực, cuối cùng nói một câu: "Không thể về nhà trước được sao."
Trả lời nàng là sự im lặng.
Thẩm Thư Dao hết kiên nhẫn, gật đầu, trở về phủ trước.
…
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ra ngoài thì mưa đã tạnh, trời vẫn âm u.
Tuệ Hoa vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là chưa làm hòa. Vậy nên cũng không nói nhiều, im lặng đỡ nàng lên xe ngựa, trở về Lan Viên.
Thẩm Thư Dao cảm thấy mình đã đủ hạ mình đủ kiên nhẫn rồi, nàng chưa bao giờ hèn mọn như vậy, kết quả thì sao, Tạ Dật vẫn không hề động lòng. Thôi được, Tạ Dật không dỗ được, nàng cũng không muốn mình phải hạ mình thêm một lần nữa, cứ như vậy đi, đi một bước tính một bước.
Nghĩ như vậy, cơn tức nghẹn trong lòng bỗng nhiên tiêu tan không ít, cảm thấy nhẹ nhõm.
Đi nha môn một chuyến, Thẩm Thư Dao về phòng liền ngủ một giấc, tỉnh dậy thì tinh thần phấn chấn, vẻ mặt tiều tụy cũng không còn nữa. Nàng nghĩ Tạ Dật chắc phải mất bảy tám ngày mới chịu về, Lâm thị chắc chắn sẽ hỏi, phải nghĩ cách ứng phó với bà.