Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:06:47
Lượt xem: 711
Thẩm Thư Dao nhìn qua, Tri Vi kịp thời ngậm miệng, mắt nhìn sang chỗ khác, giả vờ không thấy ánh mắt mở to của nàng.
Hai người đang tính toán gì, Thẩm Thư Dao biết rõ, muốn khuyên nàng đi tìm Tạ Dật. Nàng là định đi, nhưng không phải bây giờ.
"Đợi mưa tạnh sẽ đi tìm chàng."
Tri Vi và Tuệ Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, chỉ cần gặp mặt, mọi chuyện đều dễ nói.
Thẩm Thư Dao đổi tư thế dựa vào, nàng là định đi tìm Tạ Dật, giận dỗi bảy tám ngày, chàng cũng nên hết giận rồi chứ. Nếu chàng chưa hết giận, cũng phải thăm dò thái độ của chàng.
…
Buổi chiều mưa lại lớn hơn, Thẩm Thư Dao mang theo hộp thức ăn đến nha môn.
Haiz, đã có ý định đi tìm chàng, thì không thể đợi đến ngày mai nữa.
Ước chừng một nén nhang, xe ngựa lắc lư đến nha môn, Tuệ Hoa cầm ô đỡ nàng xuống, mưa to, vừa xuống xe giày thêu và tà váy đã ướt. Nàng cúi đầu nhìn, không mấy để tâm.
Lúc này, Tạ Dật nhìn mâm cơm trên bàn mà không có chút khẩu vị nào, quen ăn đồ trong phủ, đồ bên ngoài liền không có hứng thú, huống chi còn khó ăn.
"Đại nhân, không có khẩu vị sao?" A Tứ khó hiểu, hắn mua đồ ăn của Toàn Tụ Lâu, nổi tiếng là ngon. Sao lại không động đũa.
Tạ Dật liếc nhìn, "Không có khẩu vị, không ăn nữa."
Vừa đặt bát đũa xuống, liền có người đến báo: "Tạ đại nhân, phu nhân đến."
Đôi mắt bình tĩnh của người nam nhân hơi sáng lên, ngay sau đó, lại như thường, ngồi lại chỗ cũ, cầm bát đũa lên, chậm rãi gắp thức ăn.
"Cho nàng vào."
A Tứ nhìn hành động của chàng, quay đầu lẩm bẩm, thầm than: Đại nhân thật cứng miệng.
Tiếng mưa tí tách, b.ắ.n lên những hạt nước mỏng manh, giống như một tấm rèm, m.ô.n.g lung mờ ảo, tựa như tiên cảnh.
Thẩm Thư Dao liếc nhìn cơn mưa ngày càng lớn, trong lòng càng thêm lo lắng. Lần đầu nàng đến nha môn, không biết đường, là nha dịch dẫn nàng đi. Từ lúc vào cửa đến giờ, quanh co khúc khuỷu, trên đường gặp không ít người, bọn họ tò mò đánh giá, thêm vào đó nha môn uy nghiêm, khiến nàng càng thêm căng thẳng bất an.
Thỉnh thoảng những lời bàn tán nhỏ rơi vào tai nàng, Thẩm Thư Dao coi như không nghe thấy, tự mình đi tiếp. Nhìn từ bên ngoài nha môn không lớn lắm, không ngờ bên trong lại rộng như vậy, đi hồi lâu vẫn chưa tới.
"Này, kia là Tạ phu nhân phải không?"
"Đúng, chính là Tạ phu nhân, quả nhiên xinh đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-51.html.]
"Nói nhỏ thôi, cẩn thận bị đại nhân nghe thấy."
Vài người ở góc tường thì thầm to nhỏ, nói vài câu lại nhìn nàng một cái, sau đó còn nói gì mà cãi nhau giận dỗi, lại nói Tạ đại nhân tại sao không tìm một quán trọ ở, lại ở chỗ này hành hạ bản thân.
Thẩm Thư Dao nghe được lỏm, trong lòng bực bội. Xong rồi, không chỉ người trong phủ biết bọn họ cãi nhau, mà ngay cả người ngoài cũng biết. Chắc lần sau ra ngoài dự tiệc nhà khác, sẽ có người hỏi dò nàng mất.
Nghĩ thôi đã thấy phiền.
Đến trước cửa phòng Tạ Dật, người dẫn đường liền rời đi, Thẩm Thư Dao nháy mắt với Tuệ Hoa, đưa cho người kia một thỏi bạc, hắn ta cười xua tay, không dám nhận.
Thẩm Thư Dao đứng ở cửa ngó vào, không trực tiếp đi vào, sợ làm quấy rầy Tạ Dật, cũng sợ chàng vẫn còn đang giận. Thò nửa người ra, Thẩm Thư Dao cuối cùng cũng nhìn thấy người, chàng đang dùng bữa, cử chỉ tao nhã, thần thái bình thản, hình như gầy đi một chút, người cũng tiều tụy hơn, chắc là ở đây ở không thoải mái.
Nàng nhìn một lúc, Tạ Dật dường như không phát hiện ra nàng, Thẩm Thư Dao cúi đầu, do dự bất an trước cửa.
Tạ Dật liếc mắt nhìn, thấy tà váy lay động, động tác nuốt chậm lại. Chàng cũng không lên tiếng, xem cô đứng ở cửa đến bao giờ.
A Tứ đảo mắt liên tục, thấy hai người này đều không chịu xuống nước, bất đắc dĩ, chỉ có thể ra mặt làm hòa.
"Thiếu phu nhân, bên ngoài mưa to, vào trong ngồi đi."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mưa thật sự lớn hơn, nước mưa rơi xuống đất b.ắ.n lên bọt nước, làm ướt tà váy của cô, y phục mỏng manh, giữa hai chân đã cảm thấy ướt.
Thẩm Thư Dao men theo bậc thang xuống, chậm rãi vào phòng, thấy Tạ Dật không nói gì, tâm trạng căng thẳng cũng giảm bớt. Không đuổi nàng đi, có phải là nói, Tạ Dật không còn giận dữ như vậy nữa?
Không khí im lặng một lúc, rơi vào bế tắc. Bọn họ không nói chuyện, với tư cách là tiểu đồng và nha hoàn thân cận của bọn họ cũng không tiện nói gì, vì vậy mấy người đứng đó nhìn nhau, thật là ngượng ngùng.
Thẩm Thư Dao đánh giá xung quanh trước, sau đó ánh mắt rơi vào người chàng, thấy chàng cúi đầu không nói gì, là không định mở miệng trước rồi. Nàng đã đến tìm chàng, cũng không thể tay trắng mà về.
"Đang dùng bữa à." Thẩm Thư Dao ra hiệu cho Tuệ Hoa, Tuệ Hoa phản ứng nhanh, lập tức đặt hộp thức ăn lên bàn.
Thẩm Thư Dao lấy thức ăn đã chuẩn bị ra, đặt trước mặt chàng, hơi nịnh nọt nói: "Ta mang thức ăn nhà bếp làm cho chàng."
Như nhớ ra điều gì, lại bổ sung thêm một câu: "Không phải ta làm." Giọng điệu nghe có chút lo lắng.
Tạ Dật liếc nhìn, lại nhướng mắt nhìn nàng, vẫn không nói gì. Nhưng tay đã với tới món ăn nàng mang đến, gắp vào miệng. Thẩm Thư Dao lộ vẻ vui mừng, tâm trạng căng thẳng cũng tan đi không ít.
Tiếng mưa bên tai nhỏ hơn nhiều, cửa phòng không biết từ lúc nào đã đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nói chuyện cũng tiện hơn nhiều.
Đôi tay trắng nõn đan vào nhau trước người, ngón tay đan vào ngón tay, bất an xoa xoa lại. Nàng nhìn chằm chằm vào Tạ Dật, cằm lạnh lùng của người nam nhân lộ ra một chút râu xanh, hình như mấy ngày không cạo, trông tiều tụy. Dưới đôi mắt hẹp dài có quầng thâm nhàn nhạt, không có chút tinh thần nào.
Nói không đau lòng là giả, đầu ấp tay gối một năm, có chút tình cảm đã sớm lặng lẽ nảy mầm.
Thẩm Thư Dao hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Chàng gầy đi nhiều rồi, chắc là ở đây nghỉ ngơi không tốt, về nhà đi. Sáng nay mẫu thân còn hỏi chàng, nói mấy hôm nay mưa to, đừng để bị cảm lạnh."