Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-20 01:29:24
Lượt xem: 4,083

Tạ Dật trở về đã là nửa đêm, Lan Viên yên tĩnh không một tiếng động, hạ nhân trực đêm gật gà gật gù, dựa vào tường ngủ gật. Người nam nhân nhấc mí mắt lên, nhìn thấy phòng ngủ chính vẫn sáng đèn, tim đập mạnh, vội vàng bước tới.

Hắn tưởng ta đang đợi hắn, kết quả nhìn một cái, người đã ở trên giường rồi, ngủ thì chưa ngủ, mở to mắt nhìn hắn đi vào, lại nằm xuống.

Tạ Dật không nói gì, liếc mắt nhìn bàn một cái, không thấy chén canh giải rượu mà ta nói, lông mày lạnh đi vài phần. Ta ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, lúc này mới nhớ ra mình quên mất điều gì.

"Buổi tối xem sổ sách một lúc, quên nấu canh giải rượu rồi, để thiếp sai nhà bếp đi chuẩn bị."

Nói xong, lông mày Tạ Dật giãn ra, nói: "Không cần phiền phức vậy."

Uống không nhiều rượu, chỉ là những lời ta nói Tạ Dật đều nhớ, cho nên để tâm, lúc này trở về không thấy, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.

"Sau này về muộn thì đừng đợi nữa, nàng ngủ trước đi."

Ta cuộn mình trong chăn gấm, lộ ra cái đầu tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, trong suốt không tỳ vết, đôi mắt kia xinh đẹp lại linh động, khi nhìn hắn lại chứa chan tình ý.

"Ta muốn đợi chàng về."

Ôi, ta không ngủ được, Tạ Dật nạp một thiếp, ngủ được mới lạ.

Tạ Dật không nói gì, yết hầu chuyển động hai cái, xoay người đi tắm rửa.

Ta ngáp dài, nghe tiếng nước dần dần có chút buồn ngủ, đợi người vén chăn lên, ta lại tỉnh. Nhiệt độ cơ thể vừa tắm xong mang theo hơi lạnh, ta hít một hơi, dịch ra xa một chút.

Liếc mắt nhìn sang, Tạ Dật nhắm mắt đang ngủ, thần sắc có vẻ hơi mệt mỏi. Ta bắt đầu nghĩ, sau khi ta bị cảm phong hàn hai người chưa thân mật, đến nay cũng đã mười ngày rồi, hắn không muốn sao?

Hay là nói, hắn đã ăn no ở bên ngoài rồi.

Ta đưa tay vẽ vòng tròn trên cơ bụng rắn chắc của hắn, ý tứ đủ rõ ràng rồi. Người nam nhân lập tức cứng đờ người, hít sâu một hơi, thân thể căng cứng.

Khàn giọng hỏi: "Không mệt sao?"

Biết rồi, ngài mệt.

Ta im lặng, lặng lẽ rụt tay về, kết quả vừa mới cầm lên, tay đã bị người ta nắm lấy. Tạ Dật không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

Lúc này đến lượt ta ngạc nhiên rồi, ta chỉ là thử xem sao, không thật sự muốn làm chuyện đó.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Ngủ đi, đều mệt rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-5.html.]

Lời nói có hàm ý, nhưng Tạ Dật lại không nghe ra, nắm tay ta kéo vào lòng.

Giọng nói trầm thấp: "Đã lên dây cung thì không thể quay đầu lại."

Ta nuốt nước miếng, hiểu rồi, chuyện này ta không bài xích, nói là thoải mái cũng thật sự thoải mái, nhưng vấn đề là...

Thành thân đã một năm nay, Tạ Dật chưa từng đổi tư thế, chỉ có sức lực thì có ích gì, cũng không biết đổi cách khác. Suốt ngày chỉ có một kiểu đó, ta đã chán rồi, nhưng ta không thể nói ra, sẽ phá hỏng hình tượng của ta trong lòng Tạ Dật, khiến hắn nghĩ ta phóng đãng.

Nhưng chuyện này là do ta, lúc mới cưới không lâu, Tạ Dật muốn đổi tư thế khác, là ta giả vờ quá mức, lắc đầu nói không cần, không thích, kết quả Tạ Dật cũng giống như khúc gỗ, ta nói không cần thì thật sự không cần, một tư thế dùng một năm.

Ta là vì duy trì hình tượng đoan trang, hắn vì cái gì hả?

Nếu lúc đó Tạ Dật thái độ kiên quyết một chút, ta cũng sẽ đồng ý một cách miễn cưỡng.

Một đêm triền miên, ta xác nhận một chuyện, Tạ Dật đã lén lút ăn vụng bên ngoài.

Bình thường trong chuyện này, ít nhất cũng là hai lần, tối qua chỉ có một lần, mà vẫn là do ta chủ động. Hừ, biết vậy đã không thử, tự làm mình phiền lòng.

Sáng sớm có chút se lạnh, ta cuộn mình trong chăn gấm không dậy, xuyên qua màn che nhìn Tạ Dật rửa mặt. Chỉ có sau khi ân ái mới có thể lười biếng một chút, không cần giả vờ làm hiền thê.

Tạ Dật nhìn về phía giường một cái, liếc thấy một đoạn cổ tay trắng nõn, mặt không đổi sắc dời tầm mắt đi, hỏi: "Hôm qua mẫu thân có tìm nàng nói chuyện gì không?"

"Có ạ." Ta vén màn che lên, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, ánh mắt long lanh.

"Nhị đệ..."

"Nhị đệ làm sao vậy?" Tạ Dật lời còn chưa dứt, đã bị ta cắt ngang, ta ngồi bật dậy từ trên giường, cử chỉ có chút gấp gáp. Phản ứng lại sau đó ta liền cảm thấy mình phản ứng thái quá, mỉm cười, nhìn sắc mặt của Tạ Dật.

Tạ Dật động tác dừng lại, nhìn ta một lúc, không nhận thấy điều gì khác thường, liền im lặng thu hồi ánh mắt. Thần sắc không chút gợn sóng, ta hơi thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi nhị đệ làm sao vậy, ngẩng đầu liền thấy Như Ý đi theo sau Tuệ Hoa và Linh Xuân vào cửa.

Tâm trạng của ta lập tức trở nên phức tạp, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Như Ý, ngay cả mình muốn hỏi gì cũng quên mất. Tạ Dật đang định mặc triều phục, ngày thường là ta hầu hạ, nếu như tình huống sáng nay, thì là Tri Vi giúp đỡ.

Nhưng Như Ý lại là người lanh lợi, thấy phu nhân còn trên giường chưa dậy, lập tức tìm được cơ hội tiến lên, chắn trước Tri Vi, tiến lên hầu hạ Tạ Dật mặc y phục.

Sắc mặt Tri Vi hơi thay đổi, liếc mắt nhìn ta, liền thấy ta lạnh mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Như Ý, những ngón tay thon dài nắm chặt chăn gấm, mu bàn tay trắng bệch.

Bầu không khí vi diệu, thoang thoảng sự áp bức.

Tạ Dật ngẩng cằm lên, đôi mắt hẹp dài nhìn ta, quen nghe ta lải nhải, lúc này đột nhiên im lặng, cảm thấy rất không quen. Chỉ là ta không nhìn hắn, mà là nhìn chằm chằm vào người trước mặt hắn, Tạ Dật cúi đầu, lúc này mới phát hiện người trước mặt chưa từng gặp, không khỏi nghi hoặc.

"Người mới đến sao?"

Loading...