Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:06:31
Lượt xem: 795

Đã lâu chưa ra ngoài, vốn dĩ nàng rất muốn đi, nhưng lại nhớ tới chuyện rối ren giữa Trần Thục Ý và Tạ Tuấn, liền từ chối.

Chuyện giữa bọn họ dây dưa mãi chưa xong, khiến nàng cũng chẳng yên lòng.

Hôm ấy, Tạ Tuấn tới Lan Viên, may mà Tạ Dật cũng có mặt, nàng liền để chàng ra mặt ứng phó. Sau mới nghe Tạ Dật nói, Tạ Tuấn bị Lâm thị giam lỏng trong phủ, sợ hắn và Trần Thục Ý gặp mặt, nên mới tìm tới Tạ Dật nhờ giúp đỡ.

Tạ Dật bực mình, bảo hắn có việc thì phái người đưa tin, chớ có tùy tiện đến Lan Viên. Tạ Tuấn tiu nghỉu cúi đầu, rồi rời đi.

Chiều hôm đó, Tạ Dật đi xử lý công vụ, chưa hồi phủ. Lưu Nhất đến tìm nàng, hỏi về chuyện đặt làm bạt bộ sàng giường có bậc thang, không biết nên dùng gỗ Hoàng Hoa Lê hay gỗ Kim Ti Nam.

Thẩm Thư Dao mặt đỏ bừng, giọng điệu có chút mất tự nhiên: "Dùng gỗ Hoàng Hoa Lê đi."

Lưu Nhất gật đầu, sau đó lui ra.

Nàng đưa tay sờ mặt, nóng rực, chắc hẳn đã đỏ bừng. Tất cả đều là lỗi của Tạ Dật, nếu không phải chàng chẳng biết tiết chế, sao có thể xảy ra chuyện hôm nay? Huống hồ, việc thay giường này, e rằng cả Lan Viên đều đã hay biết, sợ là sau lưng đang chê cười nàng.

Không chỉ sau lưng, mà ngay trước mặt, đám người Tri Vi cũng thường bày ra nụ cười hàm ý khó lường, mang theo chút trêu chọc. Vậy mà nàng chẳng thể nói gì.

Aizz, động tĩnh quá lớn cũng không hay, bị người khác biết hết cả. Lần sau, nhất định phải nhẹ nhàng hơn.

Nàng cắn một miếng bánh ngọt, tâm trạng không vui, sắc mặt sa sầm suốt cả buổi, mãi đến khi Tạ Dật trở về.

Chàng bận rộn mấy ngày, lúc này sắc mặt có phần tiều tụy, quầng mắt hiện chút thâm xanh, trông có vẻ mệt mỏi. Chàng xoa huyệt thái dương, vừa ngồi xuống liền đưa mắt liếc nhìn nàng. Thấy nàng cau mày, không lên tiếng, chàng nhíu mày hỏi:

"Không khỏe sao?"

"Không có gì."

Miệng nói không sao, nhưng trong lòng lại có chuyện. Tạ Dật nhìn nàng một lát, không tin lời nàng nói, nhưng cũng chẳng truy vấn thêm, bởi lẽ chàng thực sự mệt mỏi.

Tạ Dật xoay người thay y phục sạch sẽ, rồi tựa vào nhuyễn tháp.

Nàng tinh ý, thấy chàng mệt mỏi như vậy, cũng không muốn tự chuốc phiền toái. Thân hình nhỏ nhắn nghiêng về trước, đôi mắt long lanh đưa đẩy, lặng lẽ quan sát chàng.

Từ sống mũi cao thẳng, rồi trượt dần xuống, dừng lại trên đôi môi mỏng mím chặt. Nghe nói, nam nhân môi mỏng thường bạc tình, Tạ Dật hẳn không phải vậy đâu nhỉ?

Môi chàng ấm áp, mềm mại, mỗi khi hôn nàng đến mức hơi thở dồn dập, thân thể tê dại, mềm nhũn trong vòng tay chàng. Mà chàng, lại vô cùng hưởng thụ, thích thú khi nhìn thấy nàng trong dáng vẻ mê ly ấy.

Nàng cảm thán, quả nhiên nam nhân, dẫu có nghiêm nghị cứng nhắc đến đâu, thì trong chuyện này cũng chẳng hề kém phần cuồng dã.

“Nhìn cái gì thế?”

Tạ Dật mở mắt, đồng tử đen láy, trong veo, thấp thoáng vẻ mỏi mệt, nhưng lại tăng thêm vài phần lười biếng mê hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-43.html.]

Bị bắt quả tang, nàng thoáng giật mình, rồi lập tức ngồi ngay ngắn, khôi phục vẻ bình thản.

"Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi."

Nghĩ một lát, nàng lại hỏi: "Có muốn ăn chút gì không?"

Có lẽ vì trời hè oi bức, gần đây chàng ăn uống không ngon, thân thể gầy đi đôi chút, y phục cũng rộng ra phần nào.

Sáng nay đến thỉnh an Lâm thị, bà đặc biệt dặn dò nàng quan tâm chàng nhiều hơn, bảo rằng hắn gầy gò tiều tụy, dường như còn có ý trách cứ nàng.

Bây giờ nhìn kỹ lại, quả thực có chút hốc hác.

Tạ Dật ngồi dậy, day day mi tâm, giọng nói trầm thấp: "Không cần đâu."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chỉ nghe giọng điệu, liền biết chàng thực sự mỏi mệt, dường như không còn chút sức lực nào, khiến nàng không khỏi đau lòng.

Nhưng đến tối lại là một bộ dạng khác hẳn.

Mỏi mệt, yếu ớt? Với chàng mà nói, chẳng liên quan gì cả.

Thẩm Thư Dao vừa tắm xong, mái tóc đen dài buông xõa trước ngực, nàng nghiêng đầu, cẩn thận lau khô. Lau khô một bên, lại đổi bên kia, đột nhiên, một thân thể nóng bỏng áp sát vào lưng.

Nàng giật mình, sau đó toàn thân căng cứng, bực bội lên tiếng: "Không phải chàng mệt rồi sao? Mau đi ngủ đi."

Lần trước hại nàng nghỉ ngơi mấy ngày, bây giờ vẫn còn nhớ rõ, sau đó đến tháng, hôm kia mới hết. Tính ra thì họ đã lâu không gần gũi.

Động tác trên tay chậm lại, bị Tạ Dật làm cho không còn tâm trí lau tóc nữa, liền buông tay xuống.

Nhiệt độ cơ thể người nam nhân rất cao, hơi nóng xuyên qua lớp áo mỏng manh truyền đến, thiêu đốt làn da nàng. Mùi hương trên người nam nhân dễ ngửi, là mùi hương thanh khiết khô ráo, còn có mùi hương đặc trưng của người nam nhân trưởng thành, đặc biệt quyến rũ.

Tạ Dật vừa đến gần, thân thể mềm mại của nàng liền mềm nhũn một nửa, tóc chưa khô cũng mặc kệ. Cánh tay chàng vòng qua trước người, ôm trọn Thẩm Thư Dao vào lồng n.g.ự.c rộng lớn. Hơi dùng sức một chút, như muốn khảm nàng vào trong đó.

Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thư Dao đặt trên cánh tay chàng, cố gắng gỡ ra, nhưng đáng tiếc, không gỡ được, Tạ Dật đã dùng sức, bám lấy nàng. Thẩm Thư Dao cúi đầu, nhìn thấy cánh tay chàng, đường nét rõ ràng, gân xanh nổi lên, tràn đầy sức mạnh và sự bùng nổ.

Thẩm Thư Dao đỏ mặt, lại nhớ đến vòng eo săn chắc của người nam nhân, đúng là kiểu người được vẽ trong sách, có thể khiến người ta sống dở c.h.ế.t dở.

Thẩm Thư Dao cắn môi, cúi đầu không nói, chờ đợi động tác tiếp theo của người nam nhân.

Tạ Dật hôn lên má nàng, giọng nói trầm thấp: "Phu nhân, tối nay ta nghe nàng."

Nhớ đến đêm đó, Tạ Dật đến giờ vẫn còn dư vị, mỗi ngày đều hồi tưởng lại một lần. Giống như yêu một món ăn ngon, ăn rồi thì không thể quên, lúc nào cũng nhớ đến.

Nói xong, tay lại dùng sức hơn một chút, hơi thở cũng nóng hơn vài phần.

Thẩm Thư Dao cắn môi, không dám nhúc nhích, "Không được, mấy hôm nữa đi."

Loading...