Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-03-24 20:06:26
Lượt xem: 816

Nàng nhịn không được hỏi: "Cười cái gì?"

"Không, nô tỳ không cười."

"Ta thấy ngươi cười rồi, còn nói dối."

Tiểu nha đầu không thành thật, nói dối bị nàng vạch trần còn không chịu thừa nhận, quay người sang một bên nín cười, nín đến mức mặt đỏ bừng, coi như nàng không nhìn thấy sao.

Thẩm Thư Dao nheo mắt lại, bảo nàng ấy lui xuống trước, nếu còn để nàng nhìn thấy nữa, tuyệt đối sẽ không tha cho tiểu nha đầu này.

Điều Thẩm Thư Dao không ngờ tới là, lúc ăn trưa, Tri Vi và Linh Xuân cũng mang vẻ mặt tươi cười đó, khiến nàng không hiểu gì cả. Thẩm Thư Dao hỏi bọn họ cười cái gì, có chuyện gì vui, ba người này đồng loạt lắc đầu, đều nói không có, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được cười.

Nụ cười đầy ẩn ý khiến Thẩm Thư Dao run rẩy, không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Tri Vi nhìn thoáng qua chiếc cổ thon dài, cười hỏi: "Thiếu phu nhân có muốn đi ngủ một lát không?"

Nàng thật sự mệt mỏi, ngồi một lúc liền thấy eo đau, chân đau đến mức không muốn đi lại, liền gật đầu, nằm xuống giường.

Nàng lạnh mặt, uy h.i.ế.p Tri Vi: "Hôm nay các ngươi rất kỳ lạ, rốt cuộc là làm sao vậy? Không nói thì trừ một tháng tiền tiêu vặt."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tri Vi là nha hoàn nhất đẳng, mỗi tháng tiền tiêu vặt là hai lượng bạc, bị trừ một tháng thì tổn thất rất lớn. Lời của nàng khiến Tri Vi kìm nén nụ cười, cuối cùng cũng nghiêm túc lại, nhưng chỉ nghiêm túc được vài giây, lại mím môi cười.

"Thiếu phu nhân vẫn nên hỏi đại nhân đi."

"Hả? Hỏi chàng ấy làm gì?"

Nàng xoa xoa eo, chỉ nhớ tối qua mình uống rượu, sau khi say thì quên mất, chẳng lẽ là Tạ Dật ôm nàng về phòng. Nhìn vẻ mặt của Tri Vi, chắc là vậy rồi, thảo nào lại cười gượng gạo như vậy, thì ra là đang cười nhạo nàng.

Thẩm Thư Dao cũng không xấu hổ, phẩy tay bảo nàng ấy lui xuống, tối qua uống nhiều quá, bây giờ đầu vẫn còn đau.

Nằm xuống không bao lâu lại ngủ thiếp đi, ngủ mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, nàng buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được. Nhưng có thể cảm nhận được bước chân dừng lại trước mặt nàng, sau đó, má ướt sũng, dưới xương quai xanh cũng có chút gió nhẹ lùa vào, thổi rất thoải mái.

Nàng rên nhẹ một tiếng, vẫn ngủ say sưa.

Tỉnh dậy cảm thấy người dính dính, không được khô thoáng. Thẩm Thư Dao sờ sờ mồ hôi trên xương quai xanh, bò dậy khỏi giường.

Vừa định mở miệng, đôi mắt trong veo liền nhìn thấy Tạ Dật đang ngồi trong phòng uống trà, người nam nhân nghe thấy động tĩnh liền nghiêng đầu, vẻ mặt khó đoán, liếc mắt nhìn rồi lại quay đi, nói: "Tỉnh rồi."

Nàng ừ một tiếng, thấy Tạ Dật bưng một ly nước lại, đưa cho nàng, thật chu đáo. Thẩm Thư Dao không phải người cố chấp, thấy tốt thì nhận, hơn nữa Tạ Dật hiếm khi dịu dàng, nàng chịu được.

Thẩm Thư Dao ngẩng mắt nhìn chàng, hỏi: "Tối qua chàng đưa ta về phòng sao."

"Nàng không nhớ sao?"

Người nam nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt trắng trợn, đôi mắt sâu thẳm, ẩn chứa sự thâm trầm khác thường. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng.

Đánh giá một hồi lâu, người nam nhân cong môi, nụ cười đầy ẩn ý, khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-41.html.]

Thẩm Thư Dao nhún vai, đáp lại chàng: "Tửu lượng thiếp không tốt, cứ say là quên."

Tạ Dật nhướng mày tán thành, tửu lượng quả thật kém, còn uống rượu làm loạn, nhưng bộ dạng làm loạn của nàng chàng lại thích.

"Tự mình nghĩ kỹ đi."

Nghĩ gì? Chẳng lẽ nàng đã làm chuyện gì quá phận sao?

Vì câu nói này của chàng, Thẩm Thư Dao thật sự suy nghĩ cả buổi chiều, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được, thôi vậy, không nghĩ nữa, có thể có chuyện gì chứ.

Miệng thì nói như vậy, trong lòng vẫn không yên, lúc ăn tối thì tâm, ăn một miếng lại cắn đũa một cái, hoặc là liếc trộm Tạ Dật một cái, tóm lại là tâm thần bất an, có một loại dự cảm không lành.

Nàng nuốt nước miếng, căng thẳng hỏi một câu: "Tối qua thiếp đã làm gì?"

Tạ Dật nhướng mày, tâm trạng tốt, ăn uống càng ngon miệng hơn: "Hỏi ta chuyện của Hiểu Hiểu."

Thẩm Thư Dao há miệng, lại ngậm lại. Quả nhiên, nàng đã nói mà, sao vẻ mặt lại kỳ lạ như vậy, thì ra là như thế.

"Chàng trả lời thế nào?"

"A Tứ thích Hiểu Hiểu, bọn họ thường xuyên gặp nhau riêng."

Nói như vậy, đủ rõ ràng rồi.

Nàng kinh ngạc trợn to mắt, l.i.ế.m môi, nghiêng người lại gần: "Sao ta lại không biết? Bắt đầu từ khi nào vậy?"

"Một năm rồi."

"Một năm."

Trước khi nàng gả vào Tạ phủ, bọn họ đã lén lút qua lại, giấu giếm kỹ thật, nàng vậy mà không nghe được một chút phong phanh nào. Theo lời Tạ Dật nói, vậy thì mấy lần trước gặp Hiểu Hiểu, là A Tứ, không phải chàng rồi. Vậy thì Tạ Dật cũng không thích Hiểu Hiểu, sẽ không nạp nàng ta làm thiếp.

Tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống, thoải mái rồi.

Tạ Dật liếc mắt thấy nàng đang cười, ánh mắt trầm xuống vài phần, cong môi nói: "Rượu giúp ngủ ngon, uống chút không?"

Nhắc đến rượu Thẩm Thư Dao liền lắc đầu, không hứng thú, đầu đến giờ vẫn còn choáng váng.

"Không uống."

Tạ Dật đáp lại một tiếng, có chút thất vọng.

Ăn tối xong, Tạ Dật không đến thư phòng, mà ngồi trong phòng uống trà, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng, khiến Thẩm Thư Dao rất không thoải mái. Nàng thăm dò hỏi chàng có bận không?

Tạ Dật vậy mà nói không bận, trước đây, Tạ Dật dù không bận, sau khi ăn tối cũng sẽ đến thư phòng đọc sách luyện chữ, hôm nay là làm sao vậy? Kỳ lạ hơn nữa là, Tạ Dật hỏi nàng có khát không, nàng nói khát.

Tạ Dật lập tức đứng dậy nói, rót cho nàng một ly rượu giải khát. Thẩm Thư Dao kinh ngạc nhìn chàng, nhỏ giọng mắng một câu bị bệnh.

"Không khát."

Nếu không phải bây giờ trời còn sớm, nàng ngủ không được, thật sự muốn nhắm mắt lại không nhìn chàng.

Loading...