Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-03-22 19:46:45
Lượt xem: 1,303

Tạ Dật vừa về Lan Viên liền nghe nói Thẩm Thư Dao đến U Liên Uyển, nếu là ngày thường mẫu thân gọi nàng qua, cũng là chuyện bình thường. Hôm nay khác thường chính là Tạ Tuấn cũng ở đó, chàng lập tức nghĩ đến chuyện gần đây Tạ Tuấn và Trần Thục Nghi thường xuyên qua lại.

Trong lòng hơi bất an, vì vậy chưa kịp thay triều phục đã vội vàng đến U Liên Uyển, triều phục thẳng thớm, ôm sát thân hình cường tráng, càng thêm uy nghiêm lạnh lùng. Đôi chân dài mạnh mẽ bước qua ngưỡng cửa, vô tình ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của nữ tử, đôi mắt long lanh nhìn chàng, trong veo lấp lánh, bình tĩnh tự nhiên, không hề có vẻ mặt uất ức.

Tạ Dật hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng không chịu uất ức gì, hẳn là đã ứng phó qua được rồi.

Bước chân vô thức chậm lại, không còn vội vàng như ban nãy nữa.

Mấy người trong phòng đồng thời nhìn người tới, sắc mặt khác nhau. Lâm thị lên tiếng trước: "Dật nhi hôm nay về sớm vậy."

Vừa nói vừa nhìn Thẩm Thư Dao, đại khái đoán được mục đích Tạ Dật đến đây, Lâm thị vừa an ủi vừa lo lắng, an ủi là phu thê bọn họ hòa thuận, lo lắng là tình cảm của bọn họ quá tốt, Tạ Dật quá coi trọng Thẩm Thư Dao.

Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu? Lâm thị nghĩ như vậy.

Tạ Dật sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, từ lúc vào cửa đến giờ không nhìn Thẩm Thư Dao lấy một cái, ngược lại là nhìn chằm chằm Tạ Tuấn hồi lâu, ánh mắt u ám, nhìn đến mức Tạ Tuấn run lên một cái, càng không dám ngẩng đầu lên.

Lâm thị chú ý đến ánh mắt của chàng, mở to mắt, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Lão đại, ngồi xuống uống ngụm trà, bên ngoài nóng."

Lâm thị đổi cách xưng hô, cảm xúc cũng theo đó mà thay đổi, Tạ Dật nghe xong không hề có chút gợn sóng nào, cũng không ngồi xuống.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mà là nói: "Con tìm Thư Dao có chút việc, bên mẫu thân nói chuyện xong chưa?"

Bị Lâm thị đoán trúng rồi, chính là đến đón người.

Thẩm Thư Dao hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lâm thị, vừa lúc nhìn thấy bà liếc nhìn mình một cái, bất mãn, đúng vậy, chính là bất mãn với nàng. Bởi vì Tạ Dật lúc này đến tìm nàng, cũng bởi vì Tạ Dật rõ ràng bênh vực, khiến Lâm thị bất mãn với nàng.

Thẩm Thư Dao cụp mắt xuống, giả vờ như không có việc gì uống trà, nhưng tai lại đang nghe.

"Đã có việc, vậy thì về trước đi."

"Ừm."

Giọng nói của người nam nhân trầm thấp, nghe không ra vui buồn: "Thẩm Thư Dao."

Chàng bảo nàng đứng dậy, có thể đi rồi.

Thẩm Thư Dao gật đầu với Lâm thị, sau đó đứng dậy, không nói một lời đi về phía Tạ Dật. Lâm thị hôm nay tìm nàng thuần túy là để chất vấn, lúc này nàng đã nói rõ ràng mọi chuyện, sau này hẳn là sẽ không hỏi nàng nữa. Hơn nữa, nàng cũng đã nhìn rõ Tạ Tuấn, sẽ không bao giờ làm bà mối nữa.

Nàng im lặng, đi trước Tạ Dật một bước ra khỏi cửa, không ngờ Tạ Dật lại đột nhiên quay đầu lại, nói với Lâm thị: "Đúng rồi, chuyện của nhị đệ và Trần cô nương, vẫn là tự mình nói rõ ràng với mẫu thân, nam nhi Tạ gia, phải có trách nhiệm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-22.html.]

Một câu nói, nói rõ ràng mọi chuyện. Thông minh như Lâm thị, lúc này dù có giả vờ hồ đồ thế nào cũng biết, chuyện này là chủ ý của Tạ Tuấn, không liên quan đến Thẩm Thư Dao, cho dù Thẩm Thư Dao se duyên, cũng là do Tạ Tuấn nhờ nàng giúp đỡ.

Lời này vừa nói ra, Thẩm Thư Dao kinh ngạc quay đầu nhìn chàng, sau đó trên mặt nở nụ cười, vui mừng và kích động.

Lại nhìn Lâm thị và Tạ Tuấn, một người sắc mặt khó coi, một người mặt mày lúng túng, chột dạ không ngẩng đầu lên được.

Gió buổi chiều càng nóng hơn, nhưng mang theo hương hoa, phảng phất qua gò má, cũng không đến nỗi ngột ngạt.

Hai người im lặng không nói, ngầm hiểu lẫn nhau về chuyện vừa rồi, nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng không có suy nghĩ.

Thẩm Thư Dao mím môi, liếc chàng một cái lại một cái, trong lòng vui vẻ nhảy nhót, vì giữ gìn đoan trang, cố nén nụ cười. Kỳ thật nàng muốn hỏi Tạ Dật, vừa rồi giúp nàng như vậy, có phải là quá không nể mặt Lâm thị hay không?

Còn có Tạ Tuấn, dù sao cũng là đệ đệ của chàng, nói thẳng với hắn phải có trách nhiệm, Tạ Tuấn sẽ khó xử.

Nhịn hồi lâu, Thẩm Thư Dao cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Vừa rồi, cảm ơn chàng."

Tạ Dật giúp mình, nàng rất vui, cảm thấy chàng bênh vực mình, có cảm giác an toàn.

"Nàng là phu nhân của ta, giúp nàng là chuyện nên làm."

Giọng điệu người nam nhân bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì. Nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lại nói: "Lần sau gặp phải loại chuyện này, trực tiếp nói rõ nguyên do, không cần che giấu. Nhị đệ chưa trải qua việc đời, tâm tính không kiên định, cũng nên để hắn chịu chút khổ sở, đừng giống như đứa trẻ, trốn sau lưng người khác."

"Chuyện của bọn họ đừng nhúng tay vào nữa, duyên phận trời định."

Duyên phận trời định, vậy bọn họ thành thân, cũng là bởi vì kiếp này có duyên sao?

Thẩm Thư Dao nhíu mày, chìm vào suy tư, hàng mi dài chớp động, đi theo bước chân của người nam nhân, có một loại cảm giác tin tưởng.

Im lặng một lúc, Tạ Dật nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm hồi lâu, Thẩm Thư Dao rốt cuộc cũng nhận ra, nghiêng đầu đụng phải ánh mắt của chàng, môi đỏ mọng hé mở, giọng nói ngọt ngào.

"Tạ Dật, chàng thật tốt."

Một câu nói không đầu không đuôi, Tạ Dật lại cười, đây là cảm ơn mình đã giúp nàng, đang nịnh nọt lấy lòng chàng đây mà. Tuy rằng Tạ Dật ở quan trường không thích người khác nịnh hót, nhưng nếu là Thẩm Thư Dao, chàng vẫn thích nghe.

Cảm giác buồn bực mấy ngày trước, vào khoảnh khắc này tan biến như mây khói, sớm quên sạch sành sanh.

Thẩm Thư Dao rất tò mò hỏi: "Mẫu thân sẽ phạt nhị đệ như thế nào? Có phải sẽ nhốt vào từ đường không?"

Loading...