Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-03-21 19:29:34
Lượt xem: 1,711
Gần trưa rồi, nắng càng lúc càng gắt, đi vài bước đã ra mồ hôi, mặt phừng phừng đỏ bừng, sắp bốc hỏa rồi.
Linh Xuân mang nước đến, nói: "Nô tỳ giúp người lau."
Thẩm Thư Dao xua tay, bảo bọn họ đợi ở bên ngoài, tự nàng làm được. Nàng sợ vết đỏ bị bọn họ nhìn thấy, lại bị chê cười.
Ngón tay thon dài khẽ nâng lên, từ từ cởi y phục, ánh mắt cúi xuống, không chú ý đến động tĩnh ở cửa.
Áo khoác ngoài tùy tiện vứt sang một bên, ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang đến gần, Thẩm Thư Dao sợ hãi ôm chặt hai tay, toàn thân căng cứng. Ngẩng đầu lên, phát hiện là Tạ Dật, liền thả lỏng.
"Chàng, sao chàng lại về đây?"
Cũng không lên tiếng, suýt chút nữa thì dọa c.h.ế.t người ta rồi.
Thẩm Thư Dao oán trách một câu, thấy hắn không phản ứng liền ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt người nam nhân đang nhìn nàng chằm chằm. Theo ánh mắt hắn nhìn xuống, dừng lại ở trước n.g.ự.c mình. Lúc này nàng chỉ mặc một chiếc yếm mỏng, bị căng lên cao ngất, vải quá ít, che không hết bộ n.g.ự.c trắng nõn đầy đặn, mép vải có thể nhìn thấy một mảng trắng, xuân sắc vô biên, không thể rời mắt.
Thẩm Thư Dao quay người lại, quay lưng về phía hắn: "Đáng ghét, còn nhìn."
"Y phục bị trà làm bẩn, thiếp về thay."
Tạ Dật hoàn hồn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng nõn, ban đêm và ban ngày, vẫn là ban ngày nhìn kích thích thị giác hơn, toàn thân m.á.u nóng sôi trào, cơ bắp không khống chế được mà căng cứng.
Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy một vết bẩn: "Ồ, ta cũng thay y phục."
Tạ Dật lại im lặng, nhưng ánh mắt không hề nhàn rỗi, từ trên xuống dưới, không bỏ sót chỗ nào mà nhìn chằm chằm. Thẩm Thư Dao eo thon m.ô.n.g cong, n.g.ự.c đầy đặn, dáng người cực kỳ đẹp.
Tạ Dật phần lớn đều nhìn vào ban đêm, ban ngày vẫn là lần đầu tiên, cho nên có chút không nỡ rời mắt. Hơn nữa tấm lưng của nàng, mảnh mai yếu ớt, da thịt trắng mịn, đường nét cực kỳ đẹp, tựa như một khối ngọc bích hoàn mỹ, muốn nắm trong tay mà thưởng ngoạn.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng khiến nàng run rẩy, Thẩm Thư Dao ôm hai tay trước ngực, nghiêng đầu nói: "Giúp thiếp vắt khăn."
Tạ Dật cứng người đi vắt khăn, yết hầu không ngừng nuốt nước bọt, cố gắng đè nén dục vọng xuống. Kết quả vừa quay người lại nhìn thấy nàng, lại hoàn toàn quên mất.
Chỉ có thể chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
"Lát nữa đưa cho ta một trăm lượng."
"Cần bạc làm gì?"
Chuyện hoa khôi lần trước nàng vẫn chưa quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-16.html.]
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Dật vừa giúp nàng lau người vừa giải thích: "Đệ đệ của nàng, vừa rồi tìm ta mượn một trăm lượng."
Nghe thấy đệ đệ mình, Thẩm Thư Dao quên mất bàn tay đang di chuyển trên lưng là của ai.
"Tên nhóc đó mượn tiền làm gì?"
"Đúc một thanh kiếm." Chàng nói.
Nàng hừ một tiếng, hai tay buông xuống, quên mất che chắn phía trước, để Tạ Dật cao hơn nàng rất nhiều nhìn đến ngây người.
Thời tiết bên ngoài nóng nực, bầu không khí trong phòng dường như còn oi bức hơn bên ngoài, rõ ràng y phục đã cởi hết, nhưng vẫn không thể ngăn cản được khát khao và nóng bức dâng lên từ trong lồng ngực. Nóng bỏng hơn cả ánh nắng mùa hè.
Ánh mắt người nam nhân dính chặt trên người nàng, nóng rực như lửa, đầy vẻ xâm lược. Cho dù Thẩm Thư Dao tự nhủ, bây giờ là ban ngày, Tạ Dật sẽ không làm chuyện gì quá phận, nhưng ánh mắt nóng bỏng của chàng, vẫn khó có thể bỏ qua.
So với ánh mắt ban đêm, càng làm cho nàng tim đập chân run. Tựa như mặt hồ yên ả, dần dần gợn sóng, từng vòng gợn sóng nhỏ lan tỏa ra, khó mà bình tĩnh lại được.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thư Dao giật lấy khăn tay trong tay chàng, tức giận nói: "Chàng ra ngoài, thiếp tự lau."
Quay người lại, hoàn toàn không nhìn khuôn mặt đang kìm nén của chàng, nhưng hơi nóng trên người vẫn chưa tan biến.
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, xuất hiện đặc biệt đột ngột.
Tạ Dật bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra tình trạng khó xử của mình, chàng sờ sờ mũi, vẻ mặt hiếm khi không tự nhiên, dùng hết sức lực đè nén dục vọng xuống, quay đầu ra ngoài đợi nàng.
Rời khỏi bên cạnh nàng, Tạ Dật ngẩng đầu thở hổn hển, mùi hương nhàn nhạt kia cuối cùng cũng rời xa chàng, có thể yên tĩnh bình phục lại.
Vừa rồi, chàng suýt chút nữa thì mất khống chế, hơn nữa lại là ban ngày. Đây là tình huống chưa từng có, chàng không cho phép bản thân mất khống chế, nhất là trong chuyện phòng the, nhưng vừa rồi, nếu không phải cố kỵ trường hợp không đúng, chàng e rằng...
Tạ Dật nhắm mắt lại, vô cùng hối hận, đi đến bàn rót cho mình một chén trà lạnh uống. Nửa ấm trà lạnh vào bụng, lửa nóng trong người giảm bớt, nhưng đầu óc vừa xoay chuyển, cảnh tượng nóng bỏng vẫn còn văng vẳng trong đầu, càng muốn quên đi, lại càng xuất hiện thường xuyên hơn.
Người nam nhân siết chặt hàm, tìm một chủ đề để chuyển hướng sự chú ý: "Văn Võ muốn một trăm lượng để đúc kiếm, lát nữa đưa cho ta."
Thẩm Thư Dao lau người xong, đang mặc yếm, tay luồn ra sau lưng buộc dây, nhưng loay hoay mãi vẫn không buộc được, không khỏi bực bội. Vì vậy liền gọi người bên ngoài vào.
Tạ Dật không đứng dậy, sợ mình đi vào sẽ giống như kẻ ngốc mà nhìn chằm chằm, không phải là ngại nhìn, chỉ là cảm thấy bây giờ là ban ngày, nếu là buổi tối thì sẽ thích hợp hơn. Nhưng cũng mâu thuẫn, nếu là buổi tối, sẽ không kích thích bằng ban ngày, dù sao ánh sáng ban ngày rõ ràng, nhìn rõ hơn.
Trong phòng im lặng một lúc lâu, Thẩm Thư Dao lại gọi một tiếng, sợ chàng hiểu lầm, liền giải thích vài câu, bảo đảm mình không có ý đồ xấu, thuần túy là tay vụng. Lúc này Tạ Dật mới đứng dậy, bước chân vững vàng đi về phía nàng.
Sau lưng nóng lên, Thẩm Thư Dao run nhẹ, bàn tay rộng lớn vuốt ve, toàn thân đều run lên.