Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-03-21 19:29:30
Lượt xem: 1,426

Nàng hít thở sâu, mới thoải mái được vài hơi, tay áo liền bị Lâm thị kéo hai cái, ra hiệu khách đến rồi, đừng rảnh rỗi nữa.

Thẩm Thư Dao cúi đầu nhìn tay áo, sau đó nở nụ cười, cùng Lâm thị nghênh đón khách.

Lâm thị: "Tần đại nhân Tần phu nhân, đại giá quang lâm, mời vào trong."

Vĩnh Ninh Hầu và phu nhân, lại có quan hệ họ hàng với hoàng thất, bọn họ có thể đến, quả thật là vinh hạnh. Thẩm Thư Dao gật đầu ra hiệu, nghe Lâm thị hàn huyên với bọn họ.

"Tạ phu nhân hôm nay dung nhan rạng rỡ, chắc hẳn là có chuyện vui."

Trong kinh thành các gia tộc lớn, tin tức đều thông suốt, đặc biệt là về chuyện liên hôn, cơ bản không có bí mật, cho dù có bí mật, hơi chút dò hỏi liền biết. Tần phu nhân hiển nhiên là biết ý định của Lâm thị, cho nên mới nói bóng gió vài câu.

Lâm thị cũng không tức giận, vui vẻ che miệng cười hai tiếng, sau đó kéo người sang một bên, thấp giọng nói hai câu: "Chút nữa Tần phu nhân phải giúp ta xem xét, ánh mắt của ngài, không thể sai được."

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Thẩm Thư Dao không đến nỗi không nghe thấy, nàng cúi đầu không nói, trong lòng lại cười thầm, Lâm thị sớm đã có dự định, lúc này nói với Tần phu nhân như vậy, chính là tâng bốc bà, kéo gần quan hệ, chẳng lẽ thật sự sẽ nghe người khác. Tần phu nhân cũng là người thông minh, sẽ không coi lời này là thật, bọn họ đều hiểu, loại yến tiệc này, thích hợp nhất để kéo gần quan hệ, mà câu nói vừa rồi, chính là nịnh nọt và khách sáo mà thôi.

Thẩm Thư Dao không thích sự khách sáo giả dối, nhưng cũng không còn cách nào khác, đi yến tiệc nhà ai, những lời khách sáo tương tự đều không thể thiếu, chính nàng cũng đã nói không ít lời trái lương tâm. Nếu không thì danh tiếng của nàng sao có thể tốt lên, chính là do nói nhiều lời giả dối đổi lấy.

Lâm thị và Tần phu nhân nói chuyện vui vẻ, phía sau nói gì nàng một câu cũng không nghe lọt tai, một lúc sau, nàng ngẩng đầu, phát hiện hai người đang cười tủm tỉm nhìn nàng.

Thẩm Thư Dao hoang mang, không nghe thấy hai người nói gì, liền mỉm cười im lặng.

Tần phu nhân đánh giá nàng một lúc, cười nói: "Thiếu phu nhân càng thêm xinh đẹp rồi, Tạ phủ này, đúng là dưỡng người."

Lâm thị bị bà nói mà vui vẻ, con dâu được khen, tương đương với khen bà.

"Tần phu nhân thật biết nói đùa, mau vào trong đi, tiệc sắp bắt đầu rồi."

Nói hồi lâu, cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Thư Dao hít thở sâu một hơi, thoải mái rồi, nhưng theo sau đó, lại là một đợt tiếp một đợt khách sáo hàn huyên. Lúc này Thẩm Thư Dao nghĩ, nếu thiếp thất có thể tiếp khách thì tốt rồi, để hai di nương của Tạ Quần đến giúp đỡ, nàng cũng có thể thư thái một chút.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Khách gần như đã đến đông đủ, Thẩm Thư Dao muốn chuồn êm, định về Lan Uyển thay bộ y phục, chờ đến giữa trưa, mặt trời lớn nhiệt độ cao, nàng bức bối khó chịu.

Quay đầu nhìn Lâm thị, lúc này bà vui vẻ đến mức không khép miệng lại được, không thấy chút mệt mỏi nào, lúc này mở miệng, là cơ hội tốt.

Hồng môi khẽ động, Thẩm Thư Dao định mở miệng, ánh mắt liếc nhìn, thấy một bóng người quen thuộc đi vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ, tươi sáng động lòng người.

"Thục Nghi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-14.html.]

Người đến chính là Trần Thục Nghi, hôm nay ra ngoài trang điểm mất nhiều thời gian, suýt nữa lỡ giờ, may mà đuổi kịp.

"Dao Dao."

Bạn thân gặp nhau không giấu nổi vẻ vui mừng, tay nắm chặt lấy nhau, suýt nữa ôm chầm lấy nhau không đúng lúc.

Thẩm Thư Dao không kìm nén được vui mừng, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe vô cùng. Nàng cắn cắn môi, quay đầu nhìn Lâm thị: "Mẫu thân, con dẫn Thục Nghi vào trong trước."

Lâm thị lúc này đang vui vẻ, tự nhiên sẽ không so đo nhiều như vậy, liền cười gật đầu, để nàng dẫn người vào trong.

Rời khỏi tầm mắt của Lâm thị, hai người không còn câu nệ, buông lỏng tay chân, biểu cảm trên mặt cũng sinh động hơn vài phần.

Trần Thục Nghi ôm lấy cánh tay nàng, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta lâu rồi không gặp, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi chứ."

"Sao có thể, chẳng phải ta đã gửi thiếp mời cho ngươi sao."

Trần Thục Nghi tuy là nữ nhi nhà võ tướng, nhưng tính cách ôn hòa hơn nàng, trước đây ở các buổi tiệc thơ từ thường xuyên có thể thấy bóng dáng nàng ấy. Lúc đó Thẩm Thư Dao đi cùng nàng ấy, chỉ đứng bên cạnh nhìn, dù sao nàng cũng không hứng thú.

Từ khi Thẩm Thư Dao thành thân, hai người ít gặp mặt hơn. Trần Thục Nghi cũng hiểu, dù sao cũng đã xuất giá, không thể so sánh với trước đây.

"Ta nói đùa thôi, ta hiểu mà, đã thành thân rồi thì tất nhiên không thể tùy ý như trước nữa. Nhưng trong đám tỷ muội chúng ta, chỉ có ngươi là sống tốt nhất."

Vừa nói vừa đánh giá Thẩm Thư Dao một lượt, nháy mắt trêu chọc: "Tạ đại nhân đối xử với ngươi rất tốt phải không? Nhìn ngươi rạng rỡ thế này, chắc hẳn Tạ đại nhân rất dịu dàng nho nhã."

Thẩm Thư Dao cười, Trần Thục Nghi nói câu nào cũng không trúng, nhưng nàng cũng không muốn phản bác, chỉ ậm ừ cho qua. Có lẽ là quá tò mò, Trần Thục Nghi cứ bám lấy chủ đề này không buông, thân thể dựa sát vào nàng trêu ghẹo.

"Dao Dao, hình như ngươi cao lên đấy."

Thẩm Thư Dao nheo mắt nhìn lên trên, cao lên sao? Hình như chiếc váy trước đây hơi nhỏ rồi.

Chưa kịp trả lời, Trần Thục Nghi lại nói: "Chỗ này cũng lớn hơn rồi."

Thẩm Thư Dao nhìn theo ánh mắt của nàng, má lập tức đỏ bừng, xấu hổ không dám nhìn. Nàng vội vàng quay đầu Trần Thục Nghi sang chỗ khác, vỗ nhẹ hai cái.

"Trần Thục Nghi, mấy ngày không gặp, càng ngày càng không ra thể thống gì cả."

Tiếng cười của cô nương vang lên trong trẻo, vọng lại khắp hành lang.

"Haha, bây giờ lại thẹn thùng thế này, quên mất lúc trước lôi kéo ta xem cái hình gì đó rồi sao?"

Loading...