Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-03-30 19:14:30
Lượt xem: 322
Đôi mắt nàng trong veo, nụ cười càng trong sáng, "Chàng không phải ghen tị vì tiệc Quỳnh Hoa không được ta nhìn sao, hôm nay bù lại."
Tạ Dật bật cười, xoay đầu nàng lại, "Tối nay về nhà xem." Muốn xem bao lâu cũng được, chàng không có ý kiến.
Nụ cười trên môi nàng giảm đi một nửa, sau đó, xấu hổ đánh chàng hai cái, kết quả bị chàng nắm chặt cổ tay.
Pháo hoa rực rỡ, lúc sáng lúc tối, nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt chăm chú.
Tạ Dật nhìn nàng, gọi nàng bằng giọng khàn khàn: "Thẩm Thư Dao."
Nàng nghiêng đầu, Tạ Dật hôn lên, môi nóng ran.
Ánh sáng đủ màu sắc lướt qua đáy mắt chàng, vô cùng dịu dàng.
Nơi bắt đầu, pháo hoa vẫn như cũ, người cũng vẫn như cũ.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
[Hoàn chính văn]
Tiếp theo là ngoại truyện nà
Ngoại truyện 1 - Phản ứng khác thường
Mùa hè nóng bức khó chịu, rất dễ buồn ngủ, nhưng không ngờ Thẩm Thư Dao lại buồn ngủ nhiều đến vậy. Hôm nay Tạ Dật được nghỉ, đã nói là sẽ ra ngoài dạo chơi, nhưng nàng đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Tạ Dật sáng sớm dậy dùng bữa sáng, đến thư phòng đọc sách luyện chữ, sau đó ra vườn sau tản bộ, về phòng đã gần trưa, nhìn sang giường nằm, Thẩm Thư Dao vẫn đang ngủ say trên giường, vẻ mặt an nhiên, thật sự không nỡ đánh thức.
Tri Vi mấy lần muốn gọi nàng dậy, đều bị Tạ Dật ngăn lại, người nam nhân vẻ mặt thản nhiên nói để nàng ngủ, có thể ăn có thể ngủ là phúc. Đã có Tạ Dật lên tiếng, những người khác cũng không dám quấy rầy, để mặc Thẩm Thư Dao ngủ đến khi tự tỉnh.
Bữa trưa lại ăn một mình, không có nàng bên cạnh nói chuyện, có vẻ yên tĩnh và trống trải. Tạ Dật ăn được vài miếng liền buông đũa, phẩy tay cho người dọn xuống, quay đầu lại uống trà nóng.
Một lát sau, ma ma bên cạnh Lâm thị vội vàng đến Lan Viên tìm Thẩm Thư Dao, nói tam di nương bị sảy thai, bảo nàng qua đó một chuyến.
Lúc này Thẩm Thư Dao đang ngủ, lại là chuyện sảy thai đẫm m.á.u như vậy, nàng là một nữ tử chưa từng sinh nở, sợ sẽ bị dọa. Tạ Dật nhìn vào trong phòng một cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Chàng đi một chuyến vậy.
Tam di nương vốn đang dưỡng thai ở trang viên, một thời gian trước tết Trung thu, Tạ Quần liền nhân cơ hội đón bà ta về, không ngờ về rồi còn không an phận, cả ngày gây chuyện, cũng may bây giờ Lâm thị không so đo với bà ta, nếu là trước đây, e là cả ngày không được yên ổn.
Hôm nay lại xảy ra chuyện gì nữa? Sao đột nhiên bị sảy thai?
Tạ Dật mặt không cảm xúc bước ra ngoài, thong thả ung dung, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Trên đường đi cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể tại sao bị sảy thai, chỉ là thay Thẩm Thư Dao đi làm cho có lệ.
Tạ Dật ra ngoài chưa được một nén nhang, Thẩm Thư Dao liền tỉnh dậy, đột ngột bò dậy khỏi giường. Mở mắt ra một khe hở, mắt đầy vẻ mệt mỏi, bị ánh sáng chiếu vào làm híp mắt lại, vội vàng đưa tay che lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-115.html.]
"Tạ Dật, Tạ Dật."
Gọi mãi mấy tiếng mà không thấy ai trả lời, Thẩm Thư Dao lo lắng, vội vàng đi giày xuống giường. Vừa ra đến cửa đã đụng phải Tuệ Hoa đang bước vào.
"Tạ Dật đâu? Có phải chàng đã ra ngoài rồi không?"
Hôm qua Tạ Dật đã hứa với nàng, hôm nay sẽ cùng nàng ra ngoài dạo phố, sẽ không phải vì nàng dậy muộn mà bỏ đi chứ? Thẩm Thư Dao dụi mắt, nhìn Tuệ Hoa chằm chằm.
Tuệ Hoa mỉm cười, đặt chậu lên giá, nói: "Tam di nương bên kia bị sảy thai, đại nhân vừa mới qua đó ạ."
Nàng ồ lên một tiếng, rồi lại hỏi: "Sao lại sảy thai?"
Tuệ Hoa lắc đầu nói không biết, người bên kia đến không nói rõ nguyên nhân, chỉ nói bảo người qua đó một chuyến.
Thẩm Thư Dao đứng yên tại chỗ suy nghĩ một chút, gật đầu nói đã biết, sau đó đi thay y phục rửa mặt. Ngủ lâu như vậy, bụng đã sớm đói meo, vừa rửa mặt vừa dặn dò Tuệ Hoa: "Ta đói rồi, mau mang cơm lên."
Tuệ Hoa dạ một tiếng, nói ra ngoài cửa một câu, bọn họ liền vội vàng đi đến phòng bếp, mang cơm canh đến.
Dạo gần đây Thẩm Thư Dao cũng không biết làm sao nữa, khẩu vị rất tốt. Nàng nhớ trước đây cứ đến mùa hè là một ngày ăn không được mấy miếng cơm, năm nay thì lạ thật, ăn khỏe như vậy.
Người cũng béo lên không ít, thân hình so với trước đây đầy đặn hơn, đặc biệt là trước ngực, căng tròn, ngày càng nở nang. Tạ Dật mỗi tối đều phải tùy ý mân mê một hồi mới chịu thôi.
Thẩm Thư Dao cúi đầu nhìn, âm thầm lắc đầu, không được, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, phải ăn ít lại một chút. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng miệng vẫn rất thành thật, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng. Mãi đến khi no bụng mới chịu buông đũa xuống.
Thật trùng hợp, vừa ăn xong, Tạ Dật đã từ bên kia trở về, sắc mặt trầm xuống, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Lúc này đã là buổi trưa, mặt trời đang gay gắt nhất, bên ngoài nóng như lò lửa, vừa ra khỏi cửa là mồ hôi đầm đìa. Thẩm Thư Dao đi đến cửa liền dừng bước, không muốn ra ngoài nữa.
Lại nhìn Tạ Dật, vành tai hơi đỏ, trên má lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là nóng không nhẹ. Thẩm Thư Dao vắt khăn đưa cho chàng, đột nhiên không muốn ra ngoài dạo nữa.
"Lau đi."
Nàng nhìn chằm chằm Tạ Dật, đánh giá từ trên xuống dưới, "Tam di nương sao lại sảy thai thế?"
Mồ hôi trên mặt lau xong, lập tức khô thoáng thoải mái, Tạ Dật ném khăn vào chậu, nói: "Tin vào phương thuốc giang hồ, uống thuốc bừa bãi."
Nói là uống thuốc đó có thể sinh con trai, Tam di nương liền không chút do dự uống hai thang, trong bụng quả thực là con trai, đáng tiếc, không còn nữa. Nếu bà ta an tâm dưỡng thai, thì có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh.
Thẩm Thư Dao há miệng, kinh ngạc trợn to mắt, lập tức nhớ tới chuyện Vương thị đã làm trước đây, nàng áy náy ồ lên một tiếng, hỏi: "Người không sao chứ?"
"Nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại thôi."