Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-03-29 19:27:20
Lượt xem: 381

Nằm trong vòng tay người nam nhân, ấm áp lại an toàn, Thẩm Thư Dao rất quyến luyến vòng tay của chàng, nhưng nàng cũng không quên việc chính.

"Ngày mai ta về nhà một chuyến."

Tạ Dật đáp một tiếng, dường như đang hỏi tại sao? Dù sao từ nhà mẹ đẻ về chưa được mấy ngày, lại muốn quay lại, chắc chắn có chuyện. Thẩm Thư Dao không thể nói rõ, bèn lấy cớ nói có đồ quên lấy.

Tạ Dật im lặng một lúc lâu, thái độ không rõ ràng, khiến nàng lo lắng. Một lúc lâu sau, người nam nhân khẽ ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Thẩm Thư Dao vội vàng về nhà, đương nhiên là muốn hỏi rõ Vương thị, bát thuốc trước khi mất trí nhớ bà đưa cho nàng, rốt cuộc là thuốc gì? Chỉ có Vương thị biết.

Về đến Thẩm phủ, Thẩm Văn Võ vừa đúng lúc chưa ra ngoài, thấy nàng trở về rất ngạc nhiên, đi vòng quanh nàng một vòng, hỏi: "Tỷ tỷ, chắc chắn tỷ không sao rồi, nếu không thì sao lại về đây?"

"Tránh ra, mẫu thân đâu?"

"Ở hậu viện, tỷ tìm mẫu thân có việc gì?" Thẩm Văn Võ mở to mắt, lập tức nghĩ đến điều gì đó, cảnh giác nhìn nàng: "Tỷ định mách lẻo phải không? Chuyện hôm qua thật sự không phải lỗi của đệ."

"Không phải chuyện hôm qua."

Thẩm Văn Võ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa, lại hỏi là chuyện gì? Thẩm Thư Dao liếc hắn một cái không nói gì, quay người đi tìm Vương thị ở hậu viện.

Nhìn bóng lưng vội vã của nàng, Thẩm Văn Võ lẩm bẩm vài câu sau lưng, rồi nhảy chân sáo ra ngoài chơi.

Rẽ trái rẽ phải, Thẩm Thư Dao vội vã đi tìm Vương thị, đến sân của Vương thị, nàng quay đầu sai Tri Vi và những người khác đi chỗ khác, tự mình vào tìm Vương thị.

Gần trưa, ánh nắng ấm áp, đúng là lúc buồn ngủ, Vương thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vui vẻ chạy ra đón nữ nhi bảo bối.

"Dao Dao." Vương thị cười tươi như hoa, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt. Hôm qua nghe tin nàng ngã ngựa đã sợ hãi, lo lắng cả đêm, bây giờ thấy người, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

"Không sao chứ, lần sau bảo phụ thân con tìm một con ngựa hiền lành."

"Con tìm mẫu thân có việc chính."

Nàng nghiêm mặt, hiếm khi nghiêm túc, khuôn mặt tươi cười của Vương thị lập tức thu lại, tay giơ lên, sai người bên cạnh lui ra, hai mẹ con đóng cửa nói chuyện.

Thẩm Thư Dao nói thẳng vào vấn đề: "Mẫu thân, người nói thật cho con biết, bát thuốc hôm đó người đưa cho con là thuốc gì?"

"Hôm nào?"

Vương thị vẫn chưa nhận ra nàng đã khôi phục trí nhớ, rất nghiêm túc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra.

Thẩm Thư Dao thở dài, nhắc nhở bà, "Chính là năm ngoái, lúc con cãi nhau với Tạ Dật rồi về nhà."

Nàng về nhà mẹ đẻ rất nhiều lần, nhưng cãi nhau với Tạ Dật rồi giận dỗi về nhà thì không nhiều, đó là lần duy nhất, vừa nói ra, Vương thị lập tức nhớ lại, kinh ngạc há hốc mồm.

Ngạc nhiên vì nàng biết chuyện thuốc, càng ngạc nhiên hơn vì nàng đã nhớ lại.

Vương thị bình tĩnh lại, hỏi: "Nhớ lại rồi sao? Tạ Dật biết không?"

"Con vẫn chưa nói." Nàng nhíu mày, "Mẫu thân nói rõ chuyện thuốc trước đi, những chuyện khác con tự có chừng mực."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-110.html.]

Vương thị thấy không giấu được nữa, đành phải nói thật, Thẩm Thư Dao nghe xong, tức giận dậm chân. Chỉ vì sợ bọn họ hòa ly, nên đã đưa cho nàng một bát thuốc không rõ nguồn gốc, hại nàng chẩn đoán nhầm là có thai, rồi lại mất trí nhớ.

Haiz, Thẩm Thư Dao tức đến nỗi không nói nên lời, ngồi đó nhìn bà hết lần này đến lần khác. Vương thị chột dạ, đành phải mặt dày dỗ dành nàng, nói rất nhiều lời an ủi, Thẩm Thư Dao mới nguôi giận một chút.

Dặn dò bà: "Sau này mẫu thân đừng tin những thứ tà môn ngoại đạo nữa."

"Biết rồi, biết rồi." Vương thị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi nàng: "Tạ Dật bên kia nói thế nào?"

"Con sẽ nói, mẫu thân đừng lo."

Nàng cũng phiền lòng, chắc chuyện mang thai, Tạ Dật đã sớm nhìn ra manh mối, chỉ là giấu trong lòng không nói ra mà thôi.

Thẩm Thư Dao đến rồi đi vội vã, chưa kịp ăn cơm đã quay về Lan Viên.

Trong lòng có chuyện, trên mặt liền lộ ra, Tri Vi, Tuệ Hoa thấy nàng tâm trạng không tốt, hỏi nàng mấy lần làm sao vậy?

Nàng lắc đầu nói không sao, thực ra sắp nghẹn c.h.ế.t rồi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mấy ngày liên tục, nàng thỉnh thoảng lại lén nhìn Tạ Dật, muốn nói thật với chàng, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, lại nuốt xuống. Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trìu mến của Tạ Dật, nàng càng không mở miệng được, sợ rằng sự dịu dàng thân mật trước mắt, sẽ tan biến trong chớp mắt.

Nàng mê luyến vòng tay của chàng, thích trạng thái hiện tại, nên muốn giấu chàng mãi mãi.

Tiếc là Thẩm Chính An từ nhỏ đã dạy nàng, phải làm một đứa trẻ trung thực dũng cảm, cho nên mỗi lần nhìn thấy mặt chàng, nàng lại chột dạ, căn bản không dám nhìn thẳng.

Một buổi tối nọ, trong phòng tắt đèn, tối om om, Thẩm Thư Dao lấy hết can đảm, véo eo người nam nhân.

Nhỏ giọng hỏi chàng: "Nếu ta làm sai chuyện, hoặc giấu chàng một số chuyện, chàng có tức giận không?"

Tạ Dật chưa ngủ, nghe vậy im lặng một lúc, đè thấp giọng nói: "Ví dụ như?"

Ví dụ?

Nàng lẩm nhẩm hai lần, nhất thời không tìm được cớ, bèn ưỡn ờ nói: "Ví dụ như lừa chàng, như vậy…"

Nói không rõ ràng, Tạ Dật sẽ để ý mới lạ. Nhưng Tạ Dật lại nghiêm túc trả lời nàng: "Trái tim và thân thể chỉ có thể là của ta."

Bá đạo mạnh mẽ, lại có dục vọng chiếm hữu cực mạnh.

Thẩm Thư Dao cảm thấy cánh tay ôm nàng càng lúc càng chặt, lời nói cứng rắn, nhưng nàng lại thích.

Im lặng một lát, Tạ Dật bên tai nàng hỏi: "Thân thể đã khỏe chưa?"

"Ừm, khỏe rồi."

Nói xong liền hối hận, nàng nhận ra ý đồ của Tạ Dật rồi, tuy rằng phu thê là chuyện thường, nhưng bây giờ nàng chưa thích nghi.

Tạ Dật nào cho nàng cơ hội hối hận, lật người liền đè xuống, giam cầm nàng thật chặt, không có chút khả năng trốn thoát.

...

Hẹn gặp lại các nàng iu vào ngày mai nha, còn 3 ngày nữa thui là full rùi thui khỏi mở kho báu lớn nha các nàng ơi, Quan lười quớ.

Loading...