Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-03-29 12:27:17
Lượt xem: 343
Thở hổn hển nói: "Không xong rồi, phu nhân xảy ra chuyện rồi."
Trên bàn phát ra tiếng động nặng nề, nước trà tràn ra mặt bàn, làm ướt giấy tờ. Tạ Dật vội vàng đứng dậy, "Xảy ra chuyện gì?"
Tim hắn đập loạn nhịp, sự bất an cả ngày nay cuối cùng cũng có lời giải đáp.
A Tứ hít sâu một hơi, nói: "Phu nhân ngã ngựa."
Lời vừa dứt, trước mắt A Tứ liền lướt qua một cơn gió, chỉ thoáng thấy vạt áo của nam nhân, bóng dáng Tạ Dật đã biến mất.
Trên đường A Tứ nói rõ tình hình, thì ra con ngựa Thẩm Thư Dao cưỡi bị động dục, vào trong rừng gặp Phó Ứng Thừa, trùng hợp là con ngựa Phó Ứng Thừa cưỡi là ngựa cái, cho nên con ngựa phát cuồng, hất người từ trên lưng ngựa xuống.
May mà Phó Ứng Thừa kịp thời chạy đến, nếu không thì đã bị thương nặng.
Hiện tại người đã ngất xỉu, đã được đưa về Lan Viên, đại phu cũng đã đi mời, hy vọng không có chuyện gì lớn.
Tạ Dật vội vã trở về, đại phu vừa bắt mạch xong, nói: "Bị kinh hãi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
Khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân hơi dịu lại, hỏi: "Chắc chắn chứ."
Đại phu gật đầu, kê hai thang thuốc an thần rồi đi.
Tạ Dật ngồi bên giường, nhìn lên nhìn xuống hồi lâu, xác nhận không có vết thương ngoài da liền xoay người ra ngoài. Thấy Phó Ứng Thừa chưa đi, liền kéo hắn sang một bên, tiện thể hỏi về chuyện hôm nay.
Phó Ứng Thừa vẫn cầm mũi tên đó trong tay, nói: "Phu nhân của huynh dùng mũi tên này suýt nữa lấy mạng ta, nhìn xem, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi."
Hắn kéo kéo tay áo bị tên b.ắ.n thủng, giơ lên cho Tạ Dật xem, rồi nói tiếp: "Bây giờ ta lại cứu nàng một mạng, huynh nói xem, nên báo đáp ta thế nào?"
Tạ Dật liếc nhìn cánh tay của hắn, sau đó ánh mắt chuyển lên khuôn mặt hắn, nhìn hồi lâu, ngữ khí thành khẩn nói lời cảm tạ: "Hôm nay đa tạ huynh, ngày khác sẽ đến phủ tạ ơn."
Phó Ứng Thừa vỗ vỗ vai chàng, kỳ thực không phải thật sự muốn Tạ Dật cảm tạ hắn, bất quá cũng có thể lấy chút lợi ích.
"Huynh đệ với nhau không cần khách sáo như vậy. Vậy thì bây giờ cảm tạ ta đi, ta cũng không muốn gì khác, để ta đến thư phòng của huynh xem, nhìn trúng thứ gì lấy một món là được."
Tạ Dật nheo mắt lại, biết Phó Ứng Thừa đã nhắm trúng một bức tranh trong thư phòng của chàng từ lâu, đã nghĩ đủ mọi cách để đòi, bây giờ là tìm được cớ rồi. Chàng không phải người keo kiệt, huống chi là huynh đệ tốt, lại vừa cứu Thẩm Thư Dao, chỉ có thể nhường thôi.
"Về phủ chờ đi."
Phó Ứng Thừa nhướn mày, đây là đồng ý tặng hắn rồi, tốt lắm. Nghĩ bao nhiêu cách cũng không đòi được, hôm nay nhờ Thẩm Thư Dao mà được tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-108.html.]
Phó Ứng Thừa mỉm cười, thầm nghĩ, Tạ đại nhân mặt lạnh tâm lạnh, cuối cùng cũng có điểm yếu rồi.
…
Thẩm Thư Dao nằm trên giường không tỉnh, Tri Vi vừa giúp nàng lau người, lại thay một bộ y phục sạch sẽ, cuộn mình trong chăn gấm ngủ say sưa. Có lẽ là do bị kinh hãi, sắc mặt hơi tái nhợt, thêm vài phần yếu ớt.
Tạ Dật yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, ngón tay lướt qua lông mày, dừng lại trên cánh môi. Môi nàng đỏ mọng, lúc đóng lúc mở, luôn câu dẫn người khác, nhưng bây giờ sắc môi lại nhạt hơn một chút, mím chặt, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Chàng cúi người xuống, hôn lên môi nàng, rồi giúp nàng đắp chăn cẩn thận, xoay người ra ngoài. Cửa truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ, hình như đang dặn dò điều gì đó, trong phòng nghe không rõ.
Thẩm Thư Dao mở mắt ra, xoay người nhìn chằm chằm vào cửa, một lát sau, tiếng nói chuyện ngừng lại, người ở cửa cũng rời đi. Nàng thở dài, không còn buồn ngủ nữa.
Cuộc sống dường như luôn trêu ngươi, nói chẳng hạn như nàng vì một thang thuốc mà bị chẩn đoán nhầm là mang thai, mất trí nhớ, bây giờ lại vì ngã ngựa mà khôi phục trí nhớ, cuộc sống của nàng luôn xảy ra bất ngờ, luôn mang đến cho nàng những điều ngạc nhiên. Không biết ngày mai sẽ mang đến cho nàng những điều kỳ diệu gì.
Khôi phục trí nhớ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Thẩm Thư Dao cũng phiền, phiền đương nhiên là mối quan hệ của nàng và Tạ Dật, bọn họ... dường như càng thêm thân mật.
Chuyện cãi vã và chiến tranh lạnh do quyển sổ tay mang đến đã qua lâu rồi, Tạ Dật không còn nhắc đến nữa, nàng cũng coi đó là chuyện đã qua.
Kỳ thực nàng thích cuộc sống như hiện tại, không cần phải che giấu và kiềm chế, muốn nói gì làm gì, đều thẳng thắn bày tỏ, Tạ Dật cũng chiều theo nàng, thậm chí còn thích thú với những lời nói thẳng thắn của nàng.
Chỉ là, nàng sợ lỡ như Tạ Dật biết nàng đã khôi phục trí nhớ, sẽ không còn chiều chuộng nàng nữa thì phải làm sao? Sẽ không còn nuông chiều nàng nữa thì phải làm sao?
Cho nên nàng mới giả vờ ngủ không lên tiếng. Hay là vẫn cứ đừng nói nữa thì hơn.
Thẩm Thư Dao nằm thẳng, nhớ lại cảnh tượng buổi trưa vẫn còn sợ hãi, may mắn, nhặt lại một mạng, lần sau cưỡi ngựa vẫn nên cẩn thận một chút.
Nhìn lên trần nhà suy nghĩ hồi lâu, nghĩ thông suốt được không ít chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Lơ mơ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã tối trời, đèn trong phòng được thắp sáng, ánh sáng lay động.
Hai mắt mơ màng, mềm nhũn bò dậy khỏi giường, đập vào mắt chính là bóng dáng cao lớn của nam nhân, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Không có."
Nàng lắc đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ trong giây lát, vẫn chưa thích nghi được.
"Nhưng mà hơi đói rồi."
Tạ Dật ừ một tiếng, ra ngoài phân phó người chuẩn bị cơm nước. Nàng đi giày xuống giường, lúc chàng không chú ý, luôn nhìn chằm chằm vào chàng, đợi đến khi Tạ Dật nhận ra nhìn lại, nàng nhanh chóng dời mắt đi.
Tạ Dật tưởng nàng đang sợ chuyện ngã ngựa buổi trưa, đang định an ủi vài câu, thì thấy nàng ngồi xuống yên ổn, mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn đang được dọn lên, bộ dạng như sắp c.h.ế.t đói.